
ừa đi khỏi mình vội
kéo tay Tina lại và thì thầm: “ÔI CHÚA ƠI!!! CẬU ĐÃ LÀM GÌ VỚI BORIS
THẾ NÀY???”, mình không muốn để Boris nghe thấy.
Nhưng Tina
chối đây đẩy rằng mình không hề nhúng tay vào vụ lột xác ngoạn mục này. Cậu ý cũng cấm mình không được nói với Boris về chuyện này. Vì hoá ra
cậu chàng không hề ý thức được về độ hấp dẫn của vẻ bề ngoài mới này
của mình. Còn Tina thì đang cố tìm cách không để Boris nhận ra điều đó, bởi cậu ý sợ sẽ bị Boris bỏ rơi để chạy theo cô gái khá gầy hơn.
Mình dám chắc Boris sẽ không bao giờ làm nhữn chuyện thất đức như vậy đâu. Cứ nhìn cái cách cậu ấy âu yếm nhìn Tina thì biết.
Choáng đấy! Không thể tưởng tượng con người có thể thay đổi đến mê tơi như thế kia, chỉ sau có vài tháng!!!
Nỗi lo sợ mất bạn trai của Tina thực ra cũng không phải là vô lý, khi
mà hang loạt nam sinh cuối cấp đã tốt nghiệp và đi học đại học, bỏ lại
RẤT NHIỀU em gái xinh tươi ở cái trường Albert Einstein này. Lana
Weinberger là một ví dụ điển hình. Tất nhiên mình không bao giờ nghĩ sẽ có ngày Boris CHỊU làm bạn trai của Lana nhưng dù sao cẩn tắc vô áy
náy. Sáng nay mình đã thấy con nhỏ đó ngoắc ngón tay gọi Boris tới gia
nhập nhóm, sau khi phát hiện ra anh chàng hot boy mới nổi chính là
Boris. Chả bù cho hồi xưa, cứ nhìn thấy Boris ở đâu là cả nhóm chạy toé khói.
Do đó, có thể túm lại một câu: vẫn có MỘT SỐ người bản chất vẫn không thay đổi sau mấy tháng hè.
Shameeka còn tiết lộ cho mình biết rằng Lana và Josh lần này là hết hẳn rồi. Có vẻ như tình cảm của hai người đó không chịu được sự thử thách khi phải xa nhau. Mặc dù Lana chỉ cùng gia đình đi nghỉ ở East Hampton còn Josh ở ngay South Hampton, nhưng khoảng cách 6km dường như cũng quá xa với hai người. Chưa kể mùa thu tới Josh còn đi học mãi tận ĐH Yale, nơi nổi tiếng có nhiều cô gái tóc vàng thong minh và xinh đẹp.
Thật kém cỏi!!! Thật chả ra gì!!! 6 km thì bõ bèn gì? Hãy thử 6000km
xem. Đó là khoảng cách giữa Genovia và New York đấy. Vậy mà Michael và
mình vẫn yên ổn bên nhau suốt mùa hè vừa rồi.
Nếu là người khác
thì mình sẽ thấy vô cùng thương cảm và tội nghiệp cho họ. Nhưng là Lana thì….mặc xác!!! Lần đầu tiên trong đời, mình có bạn trai còn nó thì
không. Mình biết, cười trên nỗi đau khổ của người khác thế này là rất
không ra dáng công chúa nhưng … thây kệệệ đi mà….
Thêm một niềm
vui nữa khi tên Josh không còn lảng vảng ở trường nữa: từ nay mình có
thể MỞ tủ đựng đồ một cách thoải mái, mà không bị hai đứa kia phá ngang như mọi lần.
Người dùng tủ của Josh bây giờ cũng khá điển trai. Hình như là học sinh chuyển tiếp thì phải, vì mình chưa hề gặp anh ta
bao giờ. Nhưng có thể dám chắc một điều: anh ta không phải là học sinh
năm nhất, vì mình tình cờ nhìn trộm được trong tủ anh ta có cái máy cạo râu. Lúc 8 giờ sáng. Còn nữa, anh ta nói “xin lỗi” bằng một giọng Nam
Mỹ đặc sệt (vì vô tình làm đổ cà phê lên giày mình, lúc cố nhét cái túi thể dục vào tủ đựng đồ). Nghe rất giống giọng diễn viên đóng cùng
Audrey Hepburn trong phim Breakfast at Tiffany’s.
CHÁN QUÁ đi
thôiiii, hết bài diễn văn này đến bài diễn văn khác. Thầy G ( DƯỢNG
FRANK. DƯỢNG FRANK) trông có vẻ khá mệt mỏi. Mặc dù mình yêu Rocky vô
cùng, gần bằng tình yêu mình đã dành cho Louie Mập, nhưng phải thừa
nhận là thằng bé này khóc khoẻ thật. Chẳng hiểu nổi phổi nó làm bằng gì mà khóc lắm thế không biết. Nó khóc KHÔNG ngừng nghỉ cho tới khi có
người chịu hát cho nó nghe.
Tất nhiên mình sẵn sang làm con hát
mua vui cho bé bất cứ lúc nào, nhưng không phải là ban đêm. Mình cũng
cần phải ngủ. Từ khi xem phim Crossroads xong mình tự dưng đâm ra lo
lắng không biết nếu phải đi hát rong kiếm sống thì không biết sẽ phải
hát những bài hát gì. Cũng nhờ sự ám ảnh của Rocky với các bài hát mà
giờ mình có cơ hội luyện tập. Mình đã thuộc xong bài “Milkshake” rồi,
đang tập thêm bài “Man! I Feel Like A Woman” của Shania Twain.
Quay lại vụ càn quấy đêm khuya của Rocky… Yêu Rocky lắm lắm nhưng quả
thật là những lúc em nó cất tiếng gào thét giữa đêm là mình chỉ muốn
chui đầu xuống gối và lờ đi như không nghe thấy gì thôi.
Nhưng
rồi vẫn phải lồm cồm bò dậy sang nựng cậu em trai bé bỏng. Bởi vì nếu
không sẽ chẳng có ai làm việc đó. Lý luận của mẹ luôn là “kệ, khóc mãi
rồi sẽ nín. Chứ cứ thấy nó khóc là chạy lại bế và hát thì sẽ làm nó
hư”.
Lý luận của mình là trẻ con chỉ khóc khi có chuyện gì đó
không ổn. Biết đâu cái chăn cuốn vào cổ và em nó bị NGẠT THỞ thì sao??? Nếu không ai vào kiểm tra, thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cứ nghĩ thế thôi cũng đủ mình lết ra khỏi giường và hát bài hát ngắn
nhất có thể cho Rocky nghe – bài “Yes U Can” của Jewel. Rồi ngay khi cu cậu thiu thiu ngủ, mình vội vọt lẹ về phòng, cố ngủ một chút trước khi màn khóc tập 2 bắt đầuuuuuu…
Ô ô ô di động mình reo! Tin nhắn của Michael!
CHÚC EM MAY MẮN HÔM NAY. YÊU EM, M
Anh ý dậy sớm chỉ để chúc mình đi học may mắn !!! Còn ai có bạn trai nào tuyệt vời hơn thế không