
t khoảng mắt để nhìn. Người ta cho rằng như vậy có thể giúp người con gái tránh được cái nhìn soi mói của cánh đàn ông.
Nhưng Tina kể rằng em họ cậu ấy mặc quần bò ở dười tấm áo trùm, và khi
người lớn không có nhà, bọn nó sẽ cởi áo trùm ra và đi chơi với bạn trai hệt như chúng mình.
Nói đúng hơn là như chúng mình sẽ làm, nếu có bạn trai nào để ý.
Mình rút lại câu này. Mình quên mất là Tina đã có bạn nhảy trong dạ hội sắp tới: Dave Farouq El-Abar.
Hay là mình có vấn đề nhỉ? Tại sao chẳng có cậu bạn trai nào thích mình?
Tina đang kể chuyện về tấm áo trùm cho mình thì bỗng dưng Lana Weinberger đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh.
Chuyện cứ như đùa, là Lana Weinberger đó.
Mình cứ tưởng nó đến để đòi thanh toán hóa đơn tiền giặt ủi cái áo len, hoặc tệ hơn là đổ cả lọ sốt hạt tiêu và đĩa sa lát của mình. Trái lại
nó cười rất tươi nói: “Hai bạn không phiền cho mình ngồi cùng chứ?”
Tiếp đó là một khay thức ăn lướt qua chỗ mình. Trên khay có 2 cái bánh phomat thịt, khoai tây chiên bự, hai cốc sữa sô cô la, 1 bát ớt, 1 gói Doritos, 1 đĩa salat Pháp, 1 gói Yoo hoos, 1 trái táo và một cốc coca
to. Vừa tính nhìn xem ai có thể ăn hết đống thức ăn này thì thấy Josh
Richter kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Mình không hề mơ, là Josh Richter.
Anh ấy chào mình và ngồi xuống ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Mình quay sang nhìn Tina, cậu ấy cũng nhìn lại mình rồi cả hai đứa quay sang 2 chú vệ sĩ. Nhưng hai người đó đang bận tranh luận xem liệu đạn cao su có được dùng để dẹp bạo loạn không hay chỉ được dùng gậy.
Mình và Tina chăm chăm nhìn Lana và Josh.
Cả hai đếu là hot boy, hot girl của trường, nên không bao giờ chỉ có
một mình. Họ đi đến đâu là có một đám tùy tùng theo đến đó. Lana thì
thường dẫn theo cả đội cổ vũ của mình, ai trông cũng xinh đẹp với mái
tóc dài và bộ ngực đầy đặn như Lana vậy.
Còn theo Josh là một hội
nam sinh năm cuối, cùng đội bóng với anh ấy. Tất cả đều cao to và ăn
nhiều thực phẩm làm từ độn vật như Josh.
Đám bạn của Josh đặt khay
đồ ăn xuống cạnh khay của Josh. Bạn của Lana đặt khay bên cạnh Lana. Và chẳng mấy chốc bàn ăn của bọn mình, vốn thường chỉ có 2 đứa con gái
lập dị và 2 ông vệ sĩ, nay được vây kín bởi những người xanh đẹp và tài năng nhất trường Albert Einstein, nếu không nói là nhất Manhattan.
Mình liếc nhìn Lilly và thấy cậu ấy trố mắt ra như thể vừa tìm thấy chủ đề hấp dẫn cho show truyền hình của mình vậy.
Bỗng Lana hỏi mình bằng cái giọng như thân thiết với nhau lắm ý, “Mia
này, cậu có dự định gì cuối tuần này chưa? Cậu có định dự dạ hội cuối
tuần này không?”
Mình nói: “Để mình xem đã…”
“Bọn mình đang
định tổ chức một bữa tiệc ở nhà anh Josh tối thứ Bảy này vì bố mẹ anh
ấy đi vắng. Sau khi buổi dạ hội kết thúc. Cậu đến nhé.”
“Mình không…”
“Cậu ấy nhất định phải đến, đúng không anh Josh?” Josh đang đút miếng
ớt vào miệng, liền nhồm nhoàm nói: “Tất nhiên rồi. Cô ấy phải đến chứ.”
“Nhất định sẽ rất vui đấy.” Lana nói. “Cậu đi nh2?”
“Rất tiếc mình không thể”.
Mấy cô bạn của Lana đang nói chuyện bỗng im bặt quay ra nhìn mình trong khi đám bạn của anh Josh vẫn chăm chú ăn.
“Không thể ư?” Lana sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy, mình không thể.”
“Cậu nói không thể là sao?”
Mình đã định nói dối. Đáng ra mình có thể nói là: Lana, mình không thể đi vì còn bận ăn tối với thủ tướng Iceland. Mình cũng có thể nói là
mình không thể đi vì còn bận đi du thuyền. Mình có thể bịa ra hàng tá
lý do, vậy mà mình lại ngu xuẩn đi nói thật.
“Mình không thể đi được, vì mẹ mình sẽ không cho phép đâu.”
Trời đất, sao mình lại nói như thế nhỉ? Tại sao cơ chứ? Đáng nhẽ ra
mình phải nói dối chứ. Nói ra những lời đó làm mình không khác gì một
con dở hơi. Dở người quá! Ôi lập dị vô cùng.
Mình cũng chẳng hiểu
tại sao mình lại nói thật nữa. Thậm chí đó cũng chẳng phải là sự thật
thật sự. Ờ thì đấy cũng là một nguyên nhân nhưng không phải là nguyên
nhân thật sự khiến mình không muốn đi. Đúng là mẹ sẽ không đời nào cho
phép mình đi dự tiệc ở nhà một cậu bạn trai khi bố mẹ cậu ấy vắng nhà
kể cả khi có vệ sĩ đi cùng. Nhưng nguyên nhân thực sự chính là mình
không biết hành xử ra sao ở những bữa tiệc như vậy. Chưa có ai mình
quen từng được mời tới những bữa tiệc kiểu như vậy. Nói đúng hơn là
những người mình quen, chưa đủ nổi tiếng để được mời đi dự những bữa
tiệc kiểu như vậy.
Hơn nữa mọi người còn uống rượu mà mình lại không biết uống, cũng không có ai đi cùng. Thế thì mình biết làm gì ở đấy?
Lana hết nhìn mình rồi lại quay sang đám bạn, và cuối cùng cười phá lên. Cười RẤT RẤT TO là đằng khác.
Cũng chẳng trách nó được.
“Ôi trời đất ơi, cậu không nói đùa đó chứ?” Lana cười đến mức nói không nên lời.
Mình biết ngay Lana kiếm chuyện để làm bẽ mặt mình đây mà. Nhưng mình
chẳng quan tâm lắm, mình chỉ thấy ái ng