Old school Swatch Watches
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214705

Bình chọn: 7.00/10/1470 lượt.

phòng để… chọn kẹo dẻo, còn con Rommel-đầu đội mũ lông sóc màu
hoa cà-ngồi chễm chệ trong lòng bà.

Đúng vậy, bà đang ngồi lựa kẹo dẻo!

"Không" - Bà nói, tay vứt miếng sôcôla đang ăn dở vào cái hộp chú Vigo
đang chìa ra chờ sẵn - "Không phải cái đó. Màu anh đào thật quá tầm thường".

Không thể tin vào mắt mình nữa. Mình sắp thở không nổi nữa rồi, giống
như lúc bà nghe tin mẹ đang mang bầu ý. "Bà! Bà đang làm gì thế? Mấy người này
là ai?".

"A, Amelia! Vào đây con. Ngồi xuống và íup bà chọn xem nên dùng
loại kẹo dẻo nào đi. Chúng ta sẽ cho vào những cái hộp quà tặng cho khách đến dự
đám cưới". Bà có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy mình. Cứ nhìn vào cái hộp chú
Vigo đang cầm trên tay có thể thấy nãy giờ bà đã nếm một lượng kẹo kha khá rồi
đó, vậy mà chẳng thấy răng bà bị dính tí kẹo nào cả. Đây là một trong rất nhiều
mẹo "hoàng gia" mà bà vẫn chưa dạy cho mình.

" Khách mời đám cưới ý ạ?"
- mình ngồi phịch xuống cái ghế chú Vigo vừa kéo ra và bỏ cắp sách ra. "Bà ơi
cháu đã nói với bà rồi. Mẹ cháu sẽ không bao giờ chịu đâu. Mẹ cháu không thích
mấy thứ kiểu thế này đâu".

Bà lắc đầu, khẽ nhếch mép: "Phụ nữ đang mang
thai chẳng bao giờ suy nghĩ chín chắn cả".

Theo những gì mình tìm hiểu
được về giai đoạn thai nghén thì đúng là phụ nữ thường thấy mệt mỏi và buồn bực
do sự mất cân bằng hoóc-môn. Nhưng mình cho không rằng sự mất cân bằng hoóc-môn
ấy kéo theo sự mất cân bằng về quan điểm cưới xin của mẹ. Ngay cả khi mẹ có
không mang bầu. Mẹ hoàn toàn không phải là týp người thích đám cưới kiểu hoàng
gia.

"Mẹ cháu sẽ là người đứng đầu vương triều tương lai của đất nước
Genovia. Do đó bà cần phải được hưởng mọi đặc quyền và nghi thức trọng thể của
hoàng gia" - chú Vigo giải thích.

"Vậy thì sao không trao cho mẹ cháu
cái đặc quyền được tổ chức đám cưới theo ý nguyện riêng của mình?"


cười phá lên khi nghe câu nói đó của mình. Và suýt nữa thì sặc, bà đang uống
cốc-tai Sidecar để làm sạch miệng sau mỗi lần thử kẹo.

Sau khi ho xong
một hồi, bà nòi: "Amelia, mẹ cháu sẽ đời đời nhớ ơn ta vì những gì ta đang chuẩn
bị cho lễ cưới đó. Cháu sẽ thấy".

Rõ ràng là chẳng có ích gì khi cứ
tranh luận mãi với bà về chuyện này. Mình biết phải làm gì rồi. Đợi hết giờ đã.

Hôm nay mình học cách viết thư cảm ơn kiểu hoàng gia. Một bài học hoàn
toàn không có trong chương trình. Chẳng là phòng bà bây giờ đầy ắp những quà
cưới và đồ sơ sinh mà mọi người đang lũ lượt gửi tặng mẹ mình, thể hiện sự quan
tâm tới hoàng tộc Genovia.

Vừa kết thúc buổi học mình chạy ngay sang bên
phòng bố và đập cửa ầm ầm.

Nhưng bố không có nhà! Lúc mình hỏi người gác
cửa ở hành lang xem có biết bố mình đi đâu không thì nhận được câu trả lời chỏn
lọn là không biết.

Nhưng người gác cửa có thể đảm bảo chắc chắn một điều
là cô Beverly Bellerieve đã đi cùng bố lúc bố rời khỏi phòng.

Đành rằng
là mình vui khi thấy bố có bạn gái mới nhưng chẳng nhẽ bố không nhận thấy có
nguy cơ một thảm hoạ sẽ xảy ra sao?



Thảm hoạ đó không còn là nguy cơ nữa, nó đã trở thành thảm hoạ thực sự.

Bản thân mình vẫn chưa ý thức được hết tính chất nghiêm trọng của vấn
đề cho tới khi mình về đến nhà và nhìn thấy một phái đoàn gia đình
trong phòng khách.

Đúng vậy, cả một gia đình-có mẹ, có bố và một đứa con.

Ban đầu mình cứ tưởng họ là khách du lịch bị lạc đường vào hỏi hăm vì
khu phố nhà mình rất nhiều khách du lịch. Có thể họ muốn đến quảng
trường công viên Washington nhưng rồi bị một anh chàng giao hàng người
Trung Quốc nào đó chỉ đường đến đây.

Người phụ nữa mặc quần áo
thể thao màu hồng - rõ ràng không phải là người vùng này - nhìn thấy
mình và thốt lên: "Lạy chúa tôi! Con đừng nói với ta là con để tóc như
thế ngoài đời thực nhé! Ta đã nghĩ là con chỉ làm vậy khi lên TV mà
thôi".

Mình há hốc mồm: "Bà ngoại Thermopolis?"

"Cái
gì mà bà ngoại Thermopolis?" - Bà nheo mắt nhìn mình - "Có vẻ như họ đã thực sự nhồi mấy cái mớ hoàng gia đó vào đầu con rồi. Con quên rồi
sao, cháu yêu? Con luôn gọi ta là Ngoại mà".

Ngoại! Mẹ của mẹ mình!

Người ngồi kế bên bà - chỉ bé bằng nữa bà, đội mũ cáp có ghi dòng chữ
John Deere Tractors- là bố của mẹ, ông Ngoại! Ngoài ra còn có một thanh niên trẻ ngồi cùng bàn với ông bà nhưng mình không biết là ai. Kệ, giờ mình cũng chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện đó. Trước giờ ông bà
có bao giờ chịu rời Versailles, bang Indiana nửa bước, vậy mà bây giờ
ông bà đang làm gì ở cái thành phố này thế không biết?

Cuộc
hội ý nhanh gọn sau đó với mẹ đã giải thích được mọi chuyện. Mình lần
theo đường dây điện hoại vào phòng mẹ, rồi chui vào trong phòng thay áo và tìm thấy mẹ đang ngồi thu lu đằng sau cái giá để giày(mẹ có bao giờ dùng nó để giày đâu, toàn vứt bừa bãi lung tung trên sàn nhà thì có)
thì thầm qua điện thoại với bố.

"Em không cần biết anh làm thế
nào, Philippe" - mẹ rít lên từ cổ họng - "anh đi