
bị đón đứa con
sắp chào đời của mình.
Và rõ ràng mẹ sẽ được như vậy nếu bà nội không nhúng tay vào quấy đảo đám cưới và làm hỏng hết mọi chuyện.
Phải ngăn bà lại mới được.
Mình nói vậy không phải chỉ vì mình rất rất muốn được đi xem phim Rocky Horror với anh Michael vào thứ Bảy tới đâu.Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, 11 giờ đêm
Lại có thư của Jo-C-rox!!!
Lá thư viết:
JoCrox: Mia thân mến,
Mình chỉ muốn nói với bạn rằng tối qua mình đã xem TV. Trông bạn rất
xinh, như mọi ngày. Mình biết có một số người ở trường đang gây khó dễ
cho bạn. Nhưng đừng vì thế mà phiền lòng nhé. Đa số mọi người trong
trường đều nghĩ rằng bạn đã làm được một điều thần kỳ.
Bạn của bạn
Cậu ấy mới dễ thương làm sao! Mình vội viết lại ngay:
FtLouie: Bạn thân mến,
Cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn không thể cho mình biết bạn là ai được sao? Mình xin thề sẽ không tiết lộ với một ai cả!!!!!
Mia
Không thấy cậu ấy viết lại. Nhưng chắc cậu ấy sẽ hiểu được sự chân thành của mình khi thấy ngần ấy cái dấu chấm than.
Từ từ rồi mình sẽ buột cậu ấy phải nói ra thôi. Mình biết chắc điều đó.
NHẬT KÍ TIẾNG ANH
Kỷ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời mình là
NHẬT KÝ TIẾNG ANH
"Hãy luôn sống hết mình bởi đó là tất cả những gì bạn có" - trích lời Ralph Waldo Emerson-
Mình tin rằng ông Emerson đang nói về việc mỗi người chỉ có một cuộc
đời vì thế nên tận dụng nó sao cho tốt. Suy nghĩ này được phản ánh rõ
nhất qua một bộ phim chiếu trên kênh Lifetime mà mình tình cờ xem được
lần bị ốm phải nghỉ ở nhà. Bộ phim có tên là Julia là ai?. Trong bộ
phim này, Mare Winningham vào vai Julia. Cô tỉnh dậy sau một vụ tai nạn và phát hiện ra rằng phần thân của mình đã bị phá huỷ hoàn toàn, còn
bộ não được cấy ghép vào trong cơ thể của một người khác. Bộ não của
người này đã ngừng hoạt động, phom người trong cũng không đến nỗi nào.
Trước khi vụ tai nạn xảy ra, Julia từng là một người mẫu thời trang còn bây giờ cô đang sống trong lốt của một bà nội trợ (do Mare Winningham
đóng). Có thể hiểu được cô ấy đã bực bội tới mức nào. Cô ấy tự đập đầu
vào bất cứ cái gì có thể tìm thấy được vì giờ đây cô không còn là cô
người mẫu tóc vàng, cao 1m77, nặng 49 kg.
Nhưng cuối cùng nhờ
ình yêu vô bờ bến của người chồng - mặc dù hình dáng của Julia đã thay
đổi - Julia đã nhận ra rằng việc được sống trên cõi đời này còn quan
trọng hơn nhiều so với việc sở hữu một thân hình người mẫu.
Bộ phim này đã đặt ra một câu hỏi, bạn sẽ chọn cơ thể của ai để cấy bộ
não vào nếu cơ thể của bạn bì phá huỷ sau một vụ tai nạn? Sau khi cân
nhắc rất kỹ, mình quyết định rằng mình sẽ muốn được cấy vào cơ thể của
Michelle Kwan, vận động viên Olympic môn trượt băng nghệ thuật. Vì cô ấy rất xinh và tài năng của cô ấy có thể kiếm được bộn tiền, chưa kể bây giờ người châu Á đang trở thành mốt.
Michelle hoặc Britney Spears cũng được, miễn là mình có thể có một vòng một cho đúng nghĩa.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ tiếng Anh
Mình mới phát hiện ra một điều:
Việc có một anh chàng như ông anh họ Hank đi cùng từ lớp này sang lớp
khác đã giúp mình thoát khỏi cảnh bị mọi người dèm pha về trò hề trên
truyền hình của mình tối hôm trước.
Mặc dù đội cổ vũ không hẳn
đã quên đi vụ chương trình 24/7 - mình thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những
cái nhìn rõ khó chịu quẳng về phía mình. Nhưng khi những ánh mắt đó
lướt qua mình và nhìn thấy anh Hank thì đột nhiên thay đổi hẳn.
Ban đầu mình cũng không nhận thấy điều đó. Mình tưởng do bọn họ quá
ngạc nhiên khi thấy ở giữa cái đất Manhattan này vẫn còn có người mặc
áo sơ mi vải flanen.
Nhưng rồi mình dần nhận ra rằng đó không
phải là lý do. Phải công nhận nếu nhìn kĩ thì anh Hank trông cũng khá
điển trai với một làn da nâu bóng và mái tóc vàng ống rất đẹp, đó là
chưa kể đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy.
Không chỉ có vậy,
anh Hank như đang phát ra chất pheromone quyến rũ tất cả mọi người xung quanh ý (theo những gì mình đã học trong giờ Sinh học thì nhiều côn
trùng thường tiết ra chất này để thu hút bạn tình).
Mình chỉ không nhận thấy chất đó bởi vì bọn mình là anh em họ.
Ngay khi nhìn thấy anh Hank là các cô gái bâu lại quanh mình thì thào: "Anh ấy là ai thế?" trong khi mắt nhìn đau đáu vào cơ bắp cuồn cuộn
hiện rõ dưới lằn áo vải của anh Hank.
Cứ nhìn Lana Weinberger
thôi là đủ hiểu. Như thường lệ, nó đang đứng đợi Kosh ở chỗ tủ đựng đồ
cạnh mình (sau đó hai đứa sẽ thản nhiên quấn chặt lấy nhau trước bàn
dân thiên hạ) thì mình và anh Hank đi tới. Cặp mắt tô màu hiệu Clinique của nó trố ra nhìn và hỏi mình bằng một giọng tử tế đến bất ngờ: "Bạn
của cậu là ai thế?". Từ hồi biết nó tới nay chưa bao giờ nó tử tế với
mình đến vậy.
"Anh ấy không phải bạn. Là anh họ" - mình nói.
Lana thẽo thợt quay sang nhìn anh Hank nở một nụ cười nhoe nhoét: "Anh có thể làm bạn của em".