
Anh Hank cười rõ tươi: "Cảm ơn em".
Đừng nghĩ rằng trong giờ Đại số, Lana chịu ngồi im. Nó tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của anh Hank. Nào là hất mái tóc dài xượt của nó ra
khắp bàn của mình, cố tình đánh rơi bút chì tới 4 lần, hết vắt chân sang bên này lại vắt sang bên nọ. Đến mức thầy Gianini phải dừng lại hỏi:
"Weinberger, em có cần phải ra ngoài vào hpòng vệ sinh không?". Sau đó
nó mới chịu ngồi yên… chừng 5 phút.
Ngay đến cả cô Molina, thư ký trường học cũng bất ngờ nhí nhảnh lạ thường mỗi lần đi qua anh Hank.
Nhưng mà tất cả mấy người đó còn thua xa Lilly, lúc cậu ấy bước vào
trong xe limo sáng nay. Cậu ấy nhìn qua chiếc ghế đối diện, mồm há hốc
và kết quả là miếng kẹo cao sau Pop Tart đang nhai dở của cậu ấy rơi bẹp xuống sàn xe. Từ lúc quen biết nhau tới giờ chưa bao giờ mình thấy
Lilly xử sự kiểu như vậy. Cậu ấy thường ngậm rất chặt những thứ ở trong mồm.
Hoóc-môn trong mỗi chúng ta thật phi thường. Con người thật không có cách nào chống đỡ khi nó trỗi dậy.
Giờ thì mình đã hiểu vì sao mình không thể cưỡng lại được sức quyến rũ của anh Michael.
Nhà văn kiêm luật sư danh tiếng T.Hardy đã chôn tái tim mình ở Wessex còn thân thể ở Westminster.
Xin lỗi chứ điều đó chẳng có gì hay ho cả, ghê chết đi được.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ NK&TN
Không thể tin nổi. Thật không dám tin nữa.
Lilly và anh Hank đã biến mất.
Đúng vậy, cả hai đã biến mất.
Không ai biết được hai người đó đi đâu. Boris hôm nay đi có một mình và không ngừng chơi nhạc của Mahler. Ngay đến cô Hill cuối cùng cũng phải đồng ý rằng cách nhốt cậu ấy vào trong phòng để đồ thì mọi người mới
yên tĩnh tập trung được. Để cách âm hiệu quả, cô ấy thậm chí còn bảo
tụi mình lẻn qua phòng thể dục chôm mấy cái niệm chặn ngang trước cửa
phòng để đồ.
ấy vậy mà nào có cách âm nổi đâu.
Mình
nghĩ mình hiểu được tâm trạng của Boris bây giờ. Thử nghĩ xem, đường
đường là một thần đồng âm nhạc vậy mà
đối-tượng-trao-đổi-nụ-hôn-kiểu-Pháp bỗng nhiên biến mất cùng với một
người như anh Hank. Như vậy không sốc mới là lạ.
Đáng ra mình
phải lường trước chuyện này sẽ xảy ra, nhất là Lilly đã ve vãn tán tỉnh anh Hank thấy rõ lúc ăn trưa. Cậu ấy không ngừng hỏi anh Hank về cuộc
sống ở Indiana. Kiểu như anh ấy có phải là hot boy của trường không…
Tất nhiên là anh ấy nói có rồi. Nhưng cá nhân mình thấy làm hot boy của một trường trung học ở Versailles (từ này phải phát âm là Ver-Sales
mới chuẩn) chẳng có gì là kinh.
Rồi cậu ấy hỏi: "Anh có bạn gái chưa?".
Hoá ra anh Hank đã từng có bạn gái nhưng cách đây mấy tuần vừa vị nhỏ
"Amber" đó đá để chạy theo một công tử có cha là chủ nhà hàng bít-tết Úc trong vùng. Lilly tỏ ra vô cùng sửng sốt và kết luận rằng nhỏ Amber đó chắc chắn bị rối loạn tính cách trầm trọng thì mới không nhìn ra được
vẻ đẹp/tài năng/tố chất tuyệt vời tiềm ẩn trong con người anh Hank.
Cậu ấy làm mình nổi hết da gà, nhưng cũng không dám đặt cái bánh burger rau đang ăn dở xuống bàn.
Không chỉ có vậy, Lilly bắt đầu vẽ ra nhiều điều hay hoc ó thể làm được ở cái thành phố này. Và rằng Hank nên tận dụng tốt cơ hội này để khám
phá thay vì lẽo đẽo đi quanh trường với mình. Cậu ấy nói: "Ví dụ như
Viện bảo tàng thiên văn học ch8ảng hạn, đẹp không thể tả được".
Thật không thể tin nổi, cậu ấy, Lilly Moscovitz đã nói rằng Viện bảo tàng thiên văn học đẹp không thể tả được.
Sức mạnh của hoóc-môn thật kinh khủng.
Cậu ấy nói tiếp: "Vào ngày Halloween, người ta sẽ xem phim The Rocky Horror Picture Show. Anh đã xem bao giờ chưa?"
Anh Hank nói là chưa bao giờ được tham gia lễ hội kiểu như vậy.
Đáng ra lúc đó mình phải đoán ngay ra âm mưu của hai người này, mình đã quá ngây thơ không nhận ra được. Chuông hết giờ vừa reng Lilly đã quay sang bảo mình cậu ấy muốn đưa anh Hank tới thính phòng xem bức tranh
mà cậu ấy vẽ(một cái đèn đường) được dùng trong vở kịch My Fair Lady. Ý nghĩ được thoát khỏi anh Hank và dòng người hâm mộ bám theo dù chỉ
trong vài phút với mình cũng đã đủ lắm rồi. Anh ấy làm mình nhớ lại
những kỉ niệm chẳng có gì vui vẻ hồi lần cuối bọn mình gặp nhau. "Em
còn lần anh em mình đi câu tôm cùng nhau không? Em chẳng dám động vào
chúng vì em cho là chúng giống mấy con gián khổng lồ ha..ha..ha..". Cho nên khi Lilly nói vậy mình vội nói: "OK" ngay, không suy nghĩ lấy nửa
giây.
Và đó là lần cuối cùng mình gặp hai người đó.
Giờ thì mình đang tự trách bản thân. Anh Hank đơn giản là quá hấp dẫn,
không thể để thả tự do đi một mình giữa chốn đông người được. Đáng ra
mình phải nhận ra điều đó từ sớm. Đáng ra mình phải nhận ra rằng sức hút của một anh chàng nông dân học vần tầm tầm nhưng điển trai đến từ
Indiana còn mạnh hơn tỉ lần so với sức hút của một thần đồng âm nhạc
nhưng kém điển trai.
Chính mình đã tạo điều kiện cho cô bạn
thân nhất của mình trở thành kẻ bắt cá hai tay VÀ kẻ trốn học. Từ xưa
đến nay Li