
mà nói với bà mẹ yêu
quí của anh rằng lần này bà đã đi quá xa rồi đó. Mời bố mẹ của em sao,
Philippe? Anh biết em nghĩ sao về bố mẹ em mà. Nếu anh không đưa họ ra
khỏi đây ngay thì Mia sẽ phải đến thăm em qua khe cửa của bệnh viện tâm thần Bellevue đấy."
Mình có thể nghe thấy bố đang thì thầm
trấn an mẹ qua điện thoại. Mẹ nhìn thấy mình và hỏi khẽ: "Ông bà ngoại
vẫn ở ngoài đó hả con?"
"Vâng. Không phải là mẹ mời ông bà đến sao?".
"Tất nhiên là không rồi!" - mẹ trợn tròn mắt lên nhìn mình - "Bà nội
của con đã mời họ tới dự một đám cưới ngớ ngẩn nào đó mà bà đang chuẩn
bị cho mẹ và chú Frank vào thứ Bảy này!"
Mình nuốt nước bọt cái ực. Trong lòng có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng mọi người cũng phải hiểu cho mình khi có quá nhiều chuyện xảy ra một lúc làm mình điên hết cả đầu. Đầu tiên là phát hiện ra mẹ có thai, tiếp đến là lăn ra ốm, rồi chuyện với Jo-C-rox, chưa kể đến buổi phỏng vấn nhảm nhí hôm trước…
OK, tất cả mấy lý do trên chỉ là nguỵ biện. Mình là một đứa con gái bất hiếu!
Mẹ đưa điện thoại cho mình: "Bố muốn nói chuyện với caon này".
Mình cần phải đặt câu hỏi trước: "Bố, bố đang ở đâu thế?"
"Bố đang ở trong xe. Nghe này Mia, bố đã cho người chuẩn bị phòng cho
ông bà ngoại ở một khách sạn gần nhà con - khách sạn SoHo Grand. Con lấy xe limo đưa ông bà đến đó cho bố nhé".
"Vâng. Nhưng còn bà
nội và cái kế hoạch đám cưới thì sao hả bố? Mọi chuyện giờ đã vướt
ngoài tầm kiểm soát rồi đầy bố ạ" - Mình đang cố không làm cho sự việc
căng thẳng thêm.
"Bố sẽ lo liệu phía bà" - nghe giọng bố như
thuyền trưởng Picardish trong tập phim Star Trek, Next Generation vậy.
Mình có cảm giác là cô Beverly Bellerieve đang ngồi bên cạnh trầm trồ
nhìn bố ngồi nên bố ra dáng một hoàng tử trước mặt cô ấy.
"Vâng… nhưng mà…".
Không phải là mình không tin bố không giải quyết được tình hình nhưng
người mình và bố đang nói đây là BÀ NỘI. Bà sẽ trở nên cực kì đáng sợ
khi bà muốn. Ngay cả đó là con trai ruột của bà.
Nhưng chắc bố cũng thừa hiểu điều đó hơn cả mình. "Đừng quá lo, Mia. Bố sẽ lo chuyện đó".
"Vâng ạ" - mình thật chẳng ra làm sao, dám nghi ngờ cả bố mình.
"À, Mia này…"
"Sao hả bố?" - Mình đang định gác máy.
"Nhớ nói với mẹ rằng bố thực sự không hề biết về chuyện này. Bố thề đấy".
"Vâng ạ".
Mình gác máy và quay sang nói với mẹ: "Mẹ đừng lo lắng quá. Con sẽ lo chuyện này".
Lúc mình quay trở lại phòng ông bà vẫn đang ngồi ở bàn, còn người bạn của ông bà đang lúi húi mở tủ lạnh trong bếp.
"Nhà em chỉ có mấy thứ này thôi sao?" - anh chàng đó nói, tay chỉ vào hộp sữc đậu này và một bát bột gạo trên ngăn thứ nhất.
"Dạ vâng ạ. Mẹ con em đang phải tránh tất cả những đồ ăn không có lội cho em bé."
Mặt anh ta lạnh te, không biểu lộ một tẹo cảm xúc gì. Mình nói tiếp: "Mẹ con em thường gọi đồ ăn sẵn".
Nghe thấy thế mặt anh ý tươi tỉnh hẳn lên và đóng tủ lạnh lại: "Gọi đồ của cửa hàng Dominos à? Hay đấy!"
Cửa hàng Dominos sao? Ở cái thành phố New York này có tới 300 nhà hàng và hấu như nhà hàng nào cũng có dịch vụ đưa đến tận nhà, vậy mà anh ta chọn cửa hàng Dominos, biết đào đâu ra cơ chứ? Thật phi hiện thực! Tuy nhiên mình vẫn nhã nhặn nói: "Dạ, tất nhiên anh có thể gọi đồ ăn của
cửa hàng Dominos nếu muốn. Có lẽ trong danh bạ điện thoại ở khách sạn
sẽ có số điện thoại của họ, anh có thể tìm…"
"Phòng khách sạn là sao?"
Mình giật bắn cả mình quay đầu lại. Ngoại đứng sau lưng mình từ lúc nào không biết.
"Dạ vâng, bố cháu cho rằng ông bà sẽ thấy thoải mái hơn nếu nghỉ ở một khách sạn tươm tất, vì nhà cháu…".
"Sao làm thế được. Ông bà và anh Hank lặn lội đến đây chỉ để thăm hai
mẹ con con, vậy mà con định tống ông bà ra khách sạn sao?"
Mình quay ra nhìn lại anh chàng lạ mặt đang đứng trước mặt mình. Anh Hank? Ông anh họ Hank của mình sao?
Lần cuối cùng mình gặp anh Hank là khi mình tới Versailles lần thứ hai- và cũng là lần cuối cùng - năm mình khoảng 10 tuổi gì đó. Bà mẹ thích chu du thiên hạ của anh ấy - dì Marie, đã bỏ anh ấy lại với gia đình
Thermopolis khoảng một năm trước đó. Theo lời mẹ thì lý do chính khiến
mẹ không thể ưa nổi dì Marie là vì dì ấy trôi dạt trong một thế giới
giáo điều và phi hiện thực (nghĩa là dì Marie là người theo Đảng Cộng
Hoà).
Hồi đó anh Hank rất gầy gò, hay khóc nhè, và bị dị ứng
sữa. Anh ấy bám theo mình mọi nơi mọi lúc, làm phiền mình với hàng tá
câu hỏi về cuộc sống ở thành phố Noo York. Làm mình rất khó chịu.
Chưa hết, trong một lần lẵng nhẵng đi theo mình anh ấy bỗng quay ra hỏi mình bằng một giọng rất nghiêm nghị, rằng sau này lớn lên mình có đồng ý làm vợ anh ý không.
Mặc dù anh ấy làm mình chết khiếp vì
câu hỏi trên - xét cho cùng thì bọn mình vẫn là anh em họ gần cơ mà -
nhưng mình không muốn làm tổn thương cho anh ý, hơn nữa lúc đó mình
cũng chẳng chắc