XtGem Forum catalog
Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng

Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ Khi Lấy Chàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 7.5.00/10/462 lượt.

à bác chẳng có làm sao đâu.
Các xét nghiệm xong hết rồi. Chỉ việc đi đẻ thôi. Nhưng giờ
chưa đẻ được. Cái dự định sinh kia nhỡ đâu sai, em bé chưa sẵn
sàng để ra ngoài thì nó chưa đạp bác ơi.



Bác sĩ vừa quay lưng đi xa được một đoạn. Nụ cười với theo trên môi mẹ cũng tắt hẳn. Mẹ quay lại, mọi bực dọc bác sĩ đều
đổ lên mình và chàng:

- Đi về, không đẻ ở viện này nữa. Mai thằng Hậu đưa nó lên Phụ sản Hà Nội. Người ta khắc cho đẻ thôi.



Nhưng rồi mẹ vẫn chịu thua. Phụ sản Hà Nội vẫn trả lời mẹ
rằng: “Hai ngày đến khám một lần để theo dõi, bình thường thế này thì đẻ tự nhiên”. Mình rộn ràng nở từng khúc ruột. Cuối cùng vẫn chưa trở thành trái cây ép chín. Lần đầu tiên sinh
con, chẳng biết ra sao cả. Nhưng cứ như thế này cũng sợ mà vỡ
tim mất thôi.



Một buổi sáng u ám …

Lại xếp hàng khám thai.

Lại xếp hàng siêu âm.

Lại xếp hàng chờ kết quả…

Hai vợ chồng mệt mỏi vì cứ hai ngày lại đèo nhau đi khám
một lần. Mình cười nhìn sang chàng đang chơi điện tử trong điện thoại trên ghế chờ:

- Kể ra mãi chẳng đẻ cũng tốn kém ra phết, anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Các bà bầu ở đây bà nào cũng mệt mỏi, anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Mấy bà đằng kia đau đẻ nhìn sợ không kìa anh.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Anh ơi, anh để em nói chuyện một mình à?

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại. Mình điên tiết.
Máu bà bầu ai cũng sôi sẵn trong lòng, lại sẵn sàng mệt mỏi.
Mình ghé vào tai chàng, rít lên nhỏ giọt:

- Này, nói cho mà biết nhé. Còn chơi điện tử nữa thì bà ném đi luôn đấy. Đừng có trêu tức nhau.

Đây đang nẫu ruột đây.

Chàng không gật đầu nữa, nhét điện thoại vào túi quần,
ngồi chỉn chu lại trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, cười hì hì
nhưng thể chưa nghe thấy lời dọa nạt nào, hoặc như thể lời dọa nạt đó chẳng bõ bèn vào đâu.



Phòng siêu âm đông người, ai cũng ngại ngùng kéo quần kéo áo
trong tiếng gắt gỏng của bác sĩ. Ai cũng phải đóng tiền cho
bệnh viện để nuôi bác sĩ, nhưng ai cũng bị bác sĩ nhìn bằng
cặp mắt ban ơn. Mình ước thầm sau này con gái lớn lên cũng sẽ
làm … bác sĩ, ước hẳn cho con làm bác sĩ trưởng khoa ở bệnh
viện lớn cơ. Mình được nhờ, mà cả họ cũng được nhờ. Chứ mỗi lần xếp hàng ở ngoài kia, không có người quen, chờ đến đỏ cả mắt. Rồi vội không chờ được, phải quen dần với việc nhét vào túi mấy cô cầm sổ tờ hai mươi nghìn rồi về chỗ. Chưa về tới
chỗ sẽ được gọi. Ngày đầu tiên lên bệnh viện to, mình bị hớ,
nhét tận năm mươi nghìn. Các chị cùng chờ ở đó ai cũng lắc
đầu: “Chịu chơi thế này thì qua hết các cửa chờ, chắc sạt
nghiệp, em ơi!”.

- Không thấy âm vang tim thai. Nước ối đục. Cho nằm viện chờ đẻ nhé.

Lời sấm truyền của ông bác sĩ làm mình như bị giật lại
khỏi các ý nghĩ lung tung đang tràn lan trong đầu. Chẳng hiểu
sao lúc nào vào bệnh viện, trong đầu mình cũng toàn những ý
nghĩ “phản động”. Nhìn màn hình trắng đen lòe loẹt, chỉ có
bác sĩ mới hiểu, mình có biết gì đâu. Bác sĩ bảo sao thì
làm vậy thôi. Vâng lời bác sĩ, mình lạch bạch cầm tờ giấy
phán truyền đi báo tin cho chồng:

- Anh ơi, bác sĩ bảo nhập viện rồi. Chúng mình phải làm gì bây giờ.

- Ơ … ơ.

Chàng cuống quýt, cuống đến nỗi cứ loanh quanh như thể đáy
quần có lửa. Hết xoay bên trái rồi đến bên phải, chẳng biết
phải làm gì. Còn mình nửa mừng nửa lo. Nhưng cũng biết cầm
đỡ chàng cái túi và mở đường dẫn lối cho người đàn ông tội
nghiệp ấy:

- Bây giờ chúng mình đi rút tiền, rồi về nhà cho em lấy đồ nhé.

- Ừ … ừ đi rút tiền thôi. À … à… gì nhỉ? Ừm … ừm … (chàng
vẫn loanh quanh với cái ghế chờ, gãi đầu gãi tai) À, mới lại
từ từ đã, để anh gọi điện về bảo mẹ. Mẹ bảo có quen một
bác sĩ trong này.

- Vâng!

Mình ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, mặt phấn chấn trong
nỗi run sợ. “Mình sắp thấy em bé của riêng mình rồi. Ôi trời
ơi, mình sắp bị đau quằn quại như mấy chị đằng kia đấy thôi”.

- Anh ơi!

- Gì?

Chàng hỏi nhưng vẫn đang mải nghe chuông chờ cho cú gọi về nhà.

- Em … em sợ lắm.

- Sợ gì, đẻ vài lần rồi sẽ quen mà.

- Vâng!

Nỗi run sợ nhiều hơn lúc trước, nhưng cũng không biết nói gì khác ngoài c