
Di đó, ăn đi!
Cười tít mắt, Thiên Di rối rít cảm ơn rồi ngồi nhâm
nhi chiếc bánh mì ngọt. Vì sáng nay chưa ăn gì nên Thiên Di mới ăn một
cách ngon lành đến vậy, khiến Minh Tuấn ngồi cạnh bên mà cứ phì
cười vì cái tính cách hồn nhiên kia mãi.
Đột nhiên, như nhớ đến chuyện gì đó, Thiên Di ngừng
ăn rồi quay sang cậu bạn thân, tò mò hỏi :
- Dạo này sao thấy Tuấn đi học thất thường vậy? Có
chuyện gì à?
Đúng thật là dạo này Thiên Di ít gặp mặt Minh Tuấn,
thường thì những tiết học vẽ phong cảnh mới thấy cậu xuất hiện.
Còn lại những buổi học khác hoàn toàn không thấy bóng dáng anh
chàng lớp trưởng đâu cả. Điều đó đâu chỉ khiến mình Thiên Di lo lắng
mà ngay cả các thầy cô cũng nhớ bóng dáng cậu học trò thân yêu. Vì
đại đa số thầy cô trong trường đều quý mến tài năng của Minh Tuấn nên
ai cũng dành cho cậu nhiều tình cảm.
Bỗng, Minh Tuấn thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói :
- Không có gì, chỉ là… đang gặp rắc rối với việc
tìm người thôi.
Tìm người?
Thiên Di cười tít mắt, gì chứ tìm người thì chỉ
cần nhờ đến Vĩnh Khoa là được thôi. Vì chồng cô vốn quan hệ rộng
mà.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Thiên Di phấn khởi báo tin
mừng cho cậu bạn thân biết ngay bằng chất giọng tinh nghịch của mình
kèm theo cái nháy mắt chắc nịch.
- Hì, may cho Tuấn rồi, muốn tìm ai cứ nói đi. Di sẽ
nhờ anh Vĩnh Khoa tìm giúp cho.
Vĩnh Khoa?
Lại cái tên quen thuộc kia. Cái tên mà Minh Tuấn đã
thuộc nằm lòng từ mấy ngày trước. Cái tên đó không ngừng vang mãi
trong đầu cậu và có một giọng nói quen thuộc hối thúc cậu phải
giết cho bằng được người đó. Cậu phài báo thù cho Wen, người ba nuôi
mà cậu yêu quí nhất trong đời.
- Di nè, người tên Vĩnh Khoa đó… làm nghề gì?
- À, anh ấy làm trong lĩnh vực kinh doanh và còn
quản lí một tổ chức nữa. Có vấn đề gì không? - Chớp chớp mắt nhìn
Minh Tuấn, Thiên Di cười nhẹ rồi hỏi khẽ.
- Di biết… tổ chức DemonWhite chứ?
- Hì hì, anh Vĩnh Khoa làm ở đó đó.
- Là… Trương Vĩnh Khoa? – Sững người hồi lâu, Minh
Tuấn nghi ngờ nhìn Thiên Di rồi nghĩ ngợi gì đó. Một lúc sau, cậu
mới cất giọng hỏi – Có thể nói cho Tuấn biết… giữa Di và người đó
là quan hệ gì không?
…
Thở ra một hơi dài, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh rồi
mím môi. Dù gì thì sự thật đâu thể giấu mãi được. Với lại, chuyện
này có gì mà phải giấu giếm.
Gật đầu, Thiên Di tinh nghịch ghé sát tai Minh Tuấn
rồi thì thầm, giọng nói nhỏ đủ để cả hai cùng nghe thấy.
- Thật ra… anh ấy là chồng của Di.
- Chồng?
Đôi mắt mở to hết cỡ, Minh Tuấn trừng trừng nhìn
người con gái cậu đã-từng và đang thích như không tin vào những gì
mình vừa nghe thấy. Cậu nghe lầm chăng? Người cậu muốn giết lại có
quan hệ thân thiết với cô nhóc này?
Đưa tay lấy cặp táp, Minh Tuấn vờ bịa một lý do gì
đó rồi đi thẳng một mạch ra khỏi trường. Rốt cuộc… ông trời đang trêu
đùa cậu phải không?
Bước thật chậm dưới vỉa hè bám đầy bụi, Minh Tuấn
dồn hết trí thông minh để suy nghĩ. Suy nghĩ thật kĩ càng mọi
chuyện.
Khóe môi bỗng chốc hình thành một nụ cười quỷ
quyệt, Minh Tuấn nắm chặt hai tay tạo thành hình nắm đấm rồi giữ
nguyên nụ cười kia trên môi. Cứ thế, cậu cứ bước đi.
Việc báo thù cho người ba nuôi yêu quí kia nhất định
phải thực hiện.
Còn về Thiên Di… cô nhóc sẽ thuộc về cậu!
Nếu tạo hóa đã cho ông trời quyền an bài mọi chuyện
thì chính Minh Tuấn sẽ tự an bài số mệnh cho mình mà không cần đến
ông trời làm gì.
Cậu sẽ rút khỏi danh sách an bài của ông trời…
Cậu sẽ tự làm chủ số mệnh của mình…
Áng mây thứ 12 : Khoảng lặng đáng sợ
Tít.
Tít.
Tít.
Từng tiếng “Tít, tít, tít” nghe nặng nề đến não
lòng. Trong giang phòng rộng, ngoài tiếng kim đồng hồ nhích chậm từng
nhịp trên giọt thời gian như không muốn cho thời gian trôi qua một cách
vô vọng thì còn có những tiếng “Tít” dài vô vọng.
Nghe thật đắng lòng!
Gam màu trắng đơn điệu giờ đã hay rồi, còn có bạn
là những âm thanh vô vị. Nhưng người đang nằm bất động trên chiếc
giường có đủ thiết bị kia thì sao? Có cô đơn không? Ở mãi trong cái thế
giới không người như vậy lẽ nào không cảm thấy cô đơn sao?
Gương mặt xanh xao đến lạ của người nằm đó như xác
chết làm cảnh vật xung quanh như trở nên n