
là một mớ hỗn độn mơ hồ, khó hiểu nhưng ngữ điệu của
giọng nói thì đã bộc lộ cảm xúc rất tốt. Phải nói là cực kì tốt
qua cách thể hiện nỗi đau bằng ánh mắt đầy tia đớn đau đen láy kia.
- Một người thân của Tuấn đã đến một thế giới khác
mà không được gặp mặt Tuấn lần cuối. Ông ấy rất tốt với một đứa
như Tuấn. Một đứa mà từ nhỏ đã chịu đựng nhiều chuyện khủng khiếp
còn hơn sự mất mác kia. Ông đã không ngần ngại gì mà ban phát tình
thương cho Tuấn. Đối với Tuấn, ông là tất cả. Nhưng tại sao chứ? Tại
sao ông lại chết và tên đáng ghét đã hại ông thì không chết? Tại sao
lại như thế? – Ngưng lại một lúc, Minh Tuấn nghiến răng rồi nói với
giọng thù hằn - Kẻ đã hại ông, nhất định Tuấn sẽ tìm ra. Nhất định
Tuấn sẽ báo thù cho ông!
Nhìn Minh Tuấn hồi lâu, Thiên Di bỗng nhiên cảm thấy
thương cho cậu bạn này. Hẳn là cậu đã phải rất mạnh mẽ để chống
chọi thương đau! Nhưng… trái tim con người rất mong manh, dễ vỡ. Làm sao
Minh Tuấn có thể chịu đựng nỗi đau được lâu đến thế? Chắc chắn
người đã chết kia rất quan trọng với cậu nên cậu mới mạnh mẽ đến
thế này.
Đặt một tay lên vai Minh Tuấn để an ủi, Thiên Di cười
buồn rồi khẽ nói. Đối với Thiên Di, những lời nói ấy xuất phát từ
tấm lòng, từ sự bất mãn của người chết mà cô cho là vô tội kia.
Nhưng đối với Minh Tuấn, những lời ấy lại là động lực để cậu báo
thù, những lời ấy như khích lệ cậu, như thể cô nhóc đứng về phe cậu
vậy. Thế thì… mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn rồi sao?
- Đừng buồn nữa nhé, Di tin nhất định kẻ giết người
thân của Tuấn sẽ bị trừng phạt. Dù đúng hay sai thì người chết đó
cũng rất đáng thương. Hẳn là kẻ giết người sai trước rồi!
Gió nhẹ lay nhành cây một cách yếu ớt như đang cố
báo hiệu điều gì đó.
Mây như ngừng trôi để không cùng gió hóa thành vũ
bảo.
Chỉ có Thiên Di là vẫn ngây ngô cười khích lệ cậu
bạn thân Minh Tuấn mà không hề nghi ngờ gì. Niềm tin… nó có lớn đến
vậy không?
Trước cổng trường Đại học, con BMW đen loáng đã đậu
sẵn ở đó tự lúc nào không ai hay biết. Ngay trước mui xe là một
chàng trai anh tuấn mang nét đẹp lạnh lùng thu hút mọi ánh nhìn.
Song song bước cùng Minh Tuấn trên nền ximăng lạnh lẽo
và buông ra những mẩu chuyện nhặt nhảnh gợi niềm vui. Khi tia nhìn
chạm ngay đôi mắt sắc bén của một ai đó, Thiên Di bỗng im bặt.
Vội kéo tay Minh Tuấn rồi chạy nhanh đến trước con
người lạnh lùng kia, sóc con nhoẻn miệng cười hớn hở :
- Vĩnh Khoa, anh đến khi nào vậy? Đợi em có lâu không?
À, quên, giới thiệu với anh, đây là Minh Tuấn, lớp trưởng lớp em đó.
Tuấn vẽ đẹp lắm ý, em rất hâm mộ.
Gieo tia nhìn nghi hoặc lên người chàng trai nãy giờ
nhìn mình với con mắt thù hận, Vĩnh Khoa khẽ nở nụ cười làm quen
rồi lạnh lùng nói :
- Chào cậu, rất vui được làm quen!
Làm quen sao?
Đến giờ mà nói câu làm quen thì… hơi muộn đấy!
Muốn trả thù đương nhiên phải có chuẩn bị chứ nhỉ!
Hẳn là Minh Tuấn đã có biết sơ về chủ tịch tổ chức Demon rồi. Vì
Wen vốn không đơn giản nên Minh Tuấn chắc cũng không hề đơn giản. Người
của Wen cũng như người của Minh Tuấn, cậu chỉ cần ra lệnh là xong
ngay.
Nhếch môi, Minh Tuấn nở nụ cười tinh quái rồi lướt
qua người Vĩnh Khoa kèm theo một vài lời chào hỏi “thân mật” chỉ đủ
để cả hai chàng thanh niên nghe thấy và thấu hiểu :
- Chủ tịch Demon đúng chứ? Nhớ cuộc gọi kia không?
Là tôi đây! Hẹn gặp lại nhé!
Chẳng cần giấu giếm việc mình là chủ nhân của cuộc
gọi mờ ám kia, Minh Tuấn thản nhiên nhún vai rồi bước đi. Vẫy tay
chào Thiên Di, cậu cứ ung dung bước đi như thể mình chưa hề nói gì.
Quang minh chính đại hệt cậu mới là kẻ ngoài sáng, Vĩnh Khoa chỉ là
con mồi của cậu mà thôi, không có gì đáng lo ngại cả!
Rốt cuộc… con người của Minh Tuấn là thế nào?
Hắn ta có lẽ sẽ là một đối thủ đáng gờm của vị
chủ tịch trẻ tuổi đây!
Áng mây thứ 14 : Bí mật được bật mí
- Ừ, ừ, mọi việc vẫn thuận lợi. Em đừng lo, không
sao đâu. Ừ, sẽ ổn cả thôi. Ừ, tạm biệt em.
Cúp điện thoại, Vĩnh Khoa đưa tay day day hai bên thái
dương, đôi mày rậm khẽ chau lại cùng gương mặt mệt mỏi. Mọi chuyện
liệu đến bao giờ mới kết thúc đây? Còn có thể nuôi hy vọng được nữa
không? Chết tiệt! Sao mọi thứ cứ rối như len thế này?
Rầm!
Đưa tay hất mạnh đóng đồ trên bàn làm việc, Vĩnh
Khoa