
o mới được?
I found the way to let you it
I never really had it coming
I can’t believe the sign of you
I want you to stay away from my heart
Điện thoại rung trên bàn. Tôi gạt nước mắt, cầm nó ấn nút, khẽ nói.
-A lô. Tôi – Jenny William xin nghe.
Đầu giây bên kia gào lên như một con mãnh thú, tim tôi đập mạnh, đau nhói.
-TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN NHỮNG LỜI EM NÓI ĐÂU. EM CÓ BIẾT RẰNG TÔI ĐÃ
LUÔN NHỚ ĐẾN EM TRONG SUỐT BỐN NĂM QUA KHÔNG HẢ? TẠI SAO EM LẠI BỎ ĐI
KHÔNG NÓI MỘT CÂU NÀO? DÙ EM CÓ KHÔNG NHẬN SỢI DÂY CHUYỀN ĐÓ, TÔI CŨNG
KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU. NHẤT ĐỊNH LÀ KHÔNG BAO GIỜ. BÂY GIỜ EM THẤY THẾ NÀO?
VUI HAY ĐAU LÒNG?
Câu hỏi này xuyên qua tim tôi một nhát. Vui hay
đau lòng ư? Chính tôi cũng chẳng hiểu rõ bản thân. Vui. Nếu nói có thì
có đúng không? Đau lòng thì tôi thừa thãi. Không đâu. Jenny, mày không
được mềm lòng. Suy nghĩ là vậy nhưng nước mắt tôi lại chảy nhiều hơn.
Tôi hét lớn, cổ họng đau rát.
-DỪNG LẠI. ĐỪNG NÓI NỮA. TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE. ANH IM ĐI.
-Tôi nhất định phải nói. Trừ phi tôi chết chứ em đừng mong tôi sẽ yêu
ai khác. Người tôi yêu chỉ có mình em. Tiểu Hương à Jenny, anh yêu em.
Anh biết mình là người hay lăng nhăng nhưng anh sẽ chắc chắn làm cho em
hạnh phúc.
Cứng ngắc. Đây đã là lần thứ hai hắn tỏ tình nhưng sao
tôi vẫn bất ngờ và cảm giác lâng lâng như thế. Khóc cũng đã biến thành
cười. Thứ tôi cần chính là đây hay sao? Dường như tổn thương đang lành
lại bởi chính câu nói này. Không. Jenny, mày phải tỉnh táo lại. Tôi cầu
xin mà trong lòng thì không muốn như thế.
-Anh có thể đừng nói nữa
có được không? Tôi xin anh. Hãy để tôi được sống ở một thế giới bình
yên. Vậy, anh sẽ chấp nhận đúng không?
Tự nhiên tôi lại mong Thiên
Ân nói là “không”. Nếu hắn nói thêm một lần “Anh yêu em” nữa thì tôi sẽ
đồng ý. Lời nói đó có thể khiến trái tim băng giá đang tan chảy chỉ
trong phút chốc. Có lẽ, tôi nên dừng lại. Sao tôi lại có thể vô tình làm người khác bị tổn thương chứ? Giá mà có một ai đó ôm tôi vào lòng dỗ
dành thì tốt biết mấy. Giá mà tôi được hạnh phúc bên giá đình. Những
điều ước giản dị đó đã không thực hiện được. Cũng chẳng có ba, mẹ và ai
bên cạnh hết. Rồi tất cả sẽ chán ghét, bỏ tôi mà đi. Vì tôi chỉ đem lại
điều không may mắn cho họ mà thôi. Lần cuối, tôi muốn tất cả được vui
vẻ, không như tôi. Quá nhiều đau thương, quá nhiều mất mát, tôi sợ một
lần nữa sẽ bị tổn thương. Chạy trốn, tôi chỉ nghĩ đến nó và đó là cách
duy nhất. Yêu ư? Xa xỉ. Vào một ngày nào đó, nó cũng sẽ bay đi khỏi tầm
tay tôi. Thiên Ân trầm lắng đã lâu, thở dài.
-Em có nghĩ đến cảm
xúc của tôi không? Suốt bốn năm qua, tôi đã sống rất khổ sở khi thiếu
vắng em. Tại sao em lại có thể làm ngơ như không biết? Tại tôi không thổ lộ hay do em quá vô tâm? Từ khi còn bé, tôi đã mất mẹ, đến cả ba cũng
chẳng yêu quý gì, bỏ mặc tôi, trong đầu chỉ có công việc. Mấy tháng mới
về được hai lần. Tôi lạnh lùng và buông thả cuộc đời. Nhưng từ khi gặp
được em, tôi đã cảm thấy thay đổi về mình. Em chính là người đầu tiên
tôi yêu và tôi muốn dành cả cuộc sống này cho em. Vậy, tại sao em lại
chối bỏ nó chứ? Có phải tôi không xứng đáng hay không? Em nói đi.
Không phải vậy. Là tôi không xứng với anh mới đúng. Tôi chỉ là một cô
gái xui xẻo, chuyên đem lại rắc rối cho người khác. Tôi rất muốn được
yêu thương. Tiếc là vốn dĩ tôi mệt mỏi, tất cả đều như hư vô. Tôi sẽ
chìm vào giấc mơ mà chính mình tạo ra. Anh có phải là người kéo tôi khỏi mê muội và lầm tưởng chăng? Nếu được, tôi muốn thử yêu một lần và người đó không ai khác là anh. Không hiểu vì lý do gì, sự can đảm biến mất
hết. Đó là tất cả điều tôi muốn nói. Nhưng cổ họng lại bị một thứ vô
hình chặn ngang, không thốt lên lời. Được một lúc, hắn lại tiếp tục dãi
bày.
-Tôi biết em rất khó xử. Điều mà em đang lo lắng tôi cũng
hiểu. Không sao đâu. Bởi tôi sẽ trở thành người nghe những gì em nói.
Bình tĩnh. Em hãy nhớ rằng tôi sẽ vẫn chờ em dù như thế nào đi chăng
nữa. Chắc em cũng mệt rồi. Tôi cúp máy đây. Tối nay, tôi sẽ gọi cho em.
Nếu em không thích thì tôi sẽ chiều theo ý em.
-Ừ.
Chẳng còn
biết nói gì hơn. Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Tôi nhận ra mình đã
rung động rất nhiều và cần tình yêu của hắn. Nhỡ tôi đồng ý mà nó là sai thì sao? Tôi thiếu tự tin với quyết định của mình. Làm sao đây? Cạch...
-Jen, cháu còn ở trong phòng à? Dì đang định gặp cháu đây.
Nhìn thấy dì Ly, tôi ngồi dậy, mỉm cười – một nụ cười méo mó. An tọa bên cạnh tôi, dì liếc qua, quở trách.
-Sao cháu lại khóc vậy hả? Mắt sưng húp lên rồi đây này. Có chuyện gì cứ kể cho dì nghe.
Ôm chặt lấy dì, tôi khóc nức nở, sau đó từ từ tâm sự chuyện mình phải
trải qua. Tôi chỉ nghĩ có lẽ dì sẽ giúp tôi giải đáp thắc mắc, triệt để
chuyện này. Im lặng. Dì từ tốn bảo.
-Jen, cháu rất yêu Thiên Ân
đúng không? Dì biết tất cả mọi chuyện rồi. Cháu không cần phải giấu giếm làm gì. Vốn dĩ, dì gặp chá