
i tôi. Tự lúc nào, nước mắt hòa lẫn vào những hạt mưa. Tôi không thấy lạnh, chỉ đau lòng mà thôi. Tôi nhớ hắn đấy, yêu hắn đấy.
Vậy thì sao? Nó lại không thể cho tôi sự dũng cảm chiến đấu với quá khứ. Mạnh mẽ ư? Để làm gì? Bịch. Tôi ngã xuống đất, mắt vẫn cứ nhìn về đâu
đó. Tôi đã quá mệt mỏi. Niềm tin cũng đã chẳng còn. Tôi sẽ từ bỏ. Mọi
người có thể hạnh phúc khi không có tôi mà, ngay cả hắn – người mà tôi
yêu hơn chính bản thân mình. Mong rằng hắn sẽ gặp được mình thực sự yêu. Tôi hét thật to, nói hết những gì mình đã chôn trong lòng.
-Thiên
Ân, em đã nghĩ mình rất ghét anh nhưng không phải vậy. Em rất rất yêu
anh, yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng em lại không chiến thắng quá khứ.
Từng giọt nước mắt cũng không thể lòng xóa được những nỗi đau này. Em
nhận ra sự thật quá trái ngang. Em đã gục ngã. Anh hãy hận em thật nhiều đi. Em để biến mất khỏi cuộc đời của anh.
Mắt nhắm nghiền, tôi…
tôi… không thể bên anh nữa rồi. Vậy là kết thục . Tôi không thể làm gì
nữa rồi. Ông trời đã không muốn chúng ta ở bên nhay thì em sẽ buông tay
để anh được hạnh phúc. Tạm biệt nhé. Tình yêu của tôi. Rát. Mưa ngày
càng to hơn. Nước ngấm dần vào da thịt. Tôi rét quá, cô đơn quá. Tôi
gượng dậy, lảo đảo đi, không định hướng lại bước thẳng ra ngoài sân
trường, lẳng lặng đi dưới bầu trời đang mưa. Để nước mưa cuốn trôi đi
nước mắt của mình. Để tiếng mưa gào thét cuốn đi nỗi đau cũng đang gào
thét trong trái tim cô. Cô muốn được bình yên trở lại, không muôn phải
đau khổ như thế này nữa. Tôi đứng một mình, đôi mắt mơ màng ngắm mưa.
Bốp. Một âm thanh không mấy tốt lành vang lên. Ào . . . ào . . . Tiếng
mưa rơi . . .máu cũng nhỏ giọt . Dòng nước mưa trắng muốt hòa cùng dòng
máu đỏ thẫm , cả một khoảng sân trường nhuốm đầy máu, tôi đứng đấy, chậm rãi nhìn lên cao, nước mưa rơi thẳng vào đôi mắt vô hồn, nhưng cũng kịp thâu tóm được hình ảnh một Maria đang ngồi đó nhìn xuống cô mà bật cười vui vẻ. Sao cô ta lại muốn hại tôi? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai cơ chứ?
-Đau quá!
Nỗi đau không phải ở thể xác mà trong tim. Vậy cũng tốt. Như thế tôi sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa. Tôi gào lên bằng sức lực cuối cùng.
-Thiên Ân à, anh phải sống tốt đấy. Em… yêu… anh…
Bịch. Tôi khụy xuống, người mềm nhũn, tôi không còn biết gì cả cũng
chẳng muốn biết gì thêm. Tôi muốn ngủ, đầu hơi đau. Có lẽ đây là một
giấc ngủ bình yên và êm ả nhất
Ánh sáng mập mờ thoáng qua trước mắt, khoảng không trước mắt sao thật
trơ trọi. Đập vào tầm mắt là gương mặt quá đỗi quen thuộc đến từng chi
tiết. Nhưng ý thức cũng dần mất, tôi không còn biết gì nữa. Xa xa, có
phải mẹ đang vẫy tay với tôi không? Mẹ mặc bộ váy trắng muốt, trông thật lộng lẫy. Bên cạnh là ba, trên người ông mặc một chiếc áo sơ mi và một
chiếc quần kaki. Mà sao tôi lại ở đây nhỉ? Không sao. Gặp được ba mẹ là
tốt rồi. Tôi chạy ùa đến, mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc. Ba
đứng đó mỉm cười ôn nhu nhìn hai mẹ con tôi. Hạnh phúc quá! Vậy là tôi
đã có một gia đình đầm ấm như mong muốn. Cả ba chúng tôi đều cùng nhau
vào trong nhà – một căn nhà ấm cúng. Tôi cảm thấy mọi thứ thật tuyệt
vời. Ông trời đã thương cảm với tôi. Mẹ cười nhẹ, hỏi.
-Tiểu Hương, con đang nghĩ gì vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào.
-Dạ, không có gì đâu. Mẹ suy nghĩ nhiều quá. – Đáp lại mẹ, tôi ôm chặt lấy mẹ không muốn buông.
Rồi tôi và mẹ chuẩn bị bữa ăn, mùi thơm nức cả căn phòng. Nghĩ đến là
thèm. Tôi dọn ra bàn, gọi ba vào ăn. Cả nhà quay quần bên nhau, cười nói rất vui vẻ. Hì hì hì. Tôi muốn thời gian ngừng trôi để hưởng thụ niềm
hạnh phúc. Ôi, tại sao Tiểu Ngọc lại không sang đây chơi nhỉ? Tôi thấy
hơi buồn buồn. Xin phép ba mẹ, tôi chạy lăng xăng tim Tiểu Ngọc. Nhưng
không có, chỉ có mỗi nhà tôi giữa một rừng hoa đầy màu sắc. Không! Tiểu
Ngọc đâu rồi? Đâu rồi? Tất cả mọi người đều biến mất hay sao? Không
thích, tôi không thích đâu.
-Tiểu Ngọc, cô Lan, hai người đang trốn ở đâu vậy?
Im ắng đến đáng sợ. Trong lòng như có lửa đốt. Thấp thỏm và lo âu.
Phừng! Nhà… nhà… tôi đang cháy rất to. Không thể nào. Ba mẹ tôi vẫn còn
đang ở trong nhà mà. Đừng cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của tôi. Tôi
lao vào nhưng lửa lại cháy lớn hơn nên không được. Tuyệt vọng. Ba ơi! Mẹ ơi! Con sợ quá. Đừng rời xa con. Đừng mà. Hết. Tất cả hết thật rồi.
Không còn gì nữa. Tôi vẫn là cô đơn một mình. Ông trời ghét tôi thì
phải? Tách… Tách… một giọt, hai giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay. Đau
quá! Tim tôi đau như sắp vỡ ra rồi. Ba, mẹ xin đừng ghét bỏ con. Ánh
sáng vụt tắt, chỉ còn lại màn đêm tăm tối. Tôi ghét bóng tối, người tôi
run rẩy từng đợt. Khủng khiếp quá! Tôi như bế tắc, đến cử động cũng
chẳng được. Tại sao lại như thế? Tôi đã phạm lỗi gì khiến cho mọi người
đều lần lượt bỏ mặc tôi thế này. Tại sao đến một mong ước nhỏ nhoi cũng
tan theo cơn gió? Thế giới này vốn đã không dành cho tôi. Được, thế thì
tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa. Tiểu Hương, mày chết đi còn hơn. Đừng
sống nữa. Hãy tạm biệt để có thể gặp lại ba mẹ. Dù mày có chết cũng
chẳng có ai t