
br/>
Tai Vỹ lại ù đi vì tiếng pháo hoa hay là giọng nói ấy? Về quê ư?
“Cậu về bao nhiêu ngày? 3 ngày Tết thôi hả?”
“Không, tớ về đến ngày nào đi học luôn! Tức là 2 tuần đó!”
“Cái gì cơ?” - Vỹ tưởng mình nghe lầm.
“Không sao, cậu nhờ Thanh dẫn đi tham quan Tết cũng được mà, khi nào về tớ sẽ có quà đấy! Hihi tớ thích về quê lắm!”
Điệp thích về quê, liệu nó có thể thích được nếu để ý gương mặt Vỹ đã tối sầm lại không? 2 tuần nghỉ Tết nó sẽ về cái nơi quê nào đó xa lắc xa lơ.
Nhưng quan trọng, là Vỹ không được gặp mặt nó nữa…
Bất ngờ từ anh Bằng
Màn pháo hoa đã kết thúc. Cả bốn đi bộ về. Ai cũng vui mừng phấn khởi, chỉ riêng Vỹ là rầu rĩ nhưng không ai để ý đến.
Bằng hỏi Điệp:
“Tết anh hứa cho em đi chơi rồi, ngày mai đi luôn không em?”
“Anh à, em xin lỗi nhưng Tết này em không thể đi chơi với anh rồi!” - Điệp nghĩ đến anh thì lại buồn (mà không nghĩ đến Vỹ sao >o “Sao thế em?” - Bằng hỏi làm Thanh cũng quay sang.
“Gia đình em Tết này phải về quê nội, có lẽ sẽ đi đến hết kỳ nghỉ Tết!”
“Ôi sao lại thế chứ? Quê em ở đâu?”
“Ở tận Thanh Hóa kia anh! Đó là quê bà em! Mai em phải đi rồi!”
Bằng buồn ra mặt, cả Thanh cũng vậy:
“Sao em lại đi? Em ở lại chơi cùng bọn anh không được sao?”
“Phải đó mày ở lại đi Điệp!”
Vỹ không nói gì, nhưng cậu cũng muốn vậy.
“Em xin lỗi, nhưng đó là bắt buộc rồi! Bố mẹ em, em trai em đều đi cả!”
Tất cả buồn rầu vô cùng. Con đường đêm vắng tanh.
1h đêm. Tại nhà Vỹ và Bằng.
Vỹ mệt quá nên nằm xuống giường, nhưng cậu không ngủ được. Trong đầu cậu toàn những lời nói của Điệp hôm nay. Ngày mai, cậu sẽ không gặp Điệp nữa, cho đến 2 tuần hay sao?
Bên phòng Bằng.
Anh đang online nick chat.
Hầu như danh sách Yahoo của anh còn rất sáng nhiều người vì ai cũng vừa mới xem Giao thừa, còn phải lên Facebook, Twitter nên online nick. Anh để một cái stt (status - trạng thái) lên thanh trạng thái của Yahoo: “Vậy là ngày mai đã rời xa, buồn không thể ngủ:((:((:((:((”
Ngay lập tức nick một thằng bạn buzz ngay Bằng:
“Có ng iu rùj ah, em nèo dém chja tay mày thế?” (Có người yêu rồi à, em nào dám chia tay mày thế?)
“No no, đóa là bạn tao, ng iu ng iếc gì?” (đóa --> đó)
“Mày sướng, tao đây có ng iu khổ lém nè! Maj fai lên we với nó, ko đc đi cùng pọn pạn! Nhóm lớp mềnh đang tụ tập 10 đứa lên T.Hóa chơi cả Tết, nhưng khổ tao là kon người iu bắt tao lên we nó chơi!” (Mày sướng, tao đây có người yêu khổ lắm nè! Mai phải lên quê với nó, không được đi cùng bọn bạn! Nhóm lớp mình đang tụ tập 10 đứa lên Thanh Hóa chơi cả Tết, nhưng khổ tao là con người yêu bắt tao lên quê nó chơi)
“Sao? Lên T.Hóa à?????”
“Mày lên hộ tao đi, có đc ko? Ko pọn nó giết tao!!!!” (Mày lên hộ tao đi, có được không? Không bọn nó giết tao)
“OK mày cứ đi chơi với ng iu đi, tao đi hộ mày cho!”
“Tks mày!!”
Bằng offline, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Anh liền bấm điện thoại:
“Alo” - Giọng nói quen thuộc vang lên.
“Em ngủ chưa, anh gọi có phiền không Điệp?”
“Không sao đâu anh, em đã ngủ đâu! Anh gọi gì ạ?”
“Ngày mai anh được đi với em rồi.”
“Sao ạ???????”
“Bọn bạn anh cũng rủ lên Thanh Hóa chơi cả Tết, vì thế anh em mình được cùng đi chơi rồi.”
“Thật ạ!!!!?? Trời ơi em có nằm mơ không???????????” – Điệp hét lên.
“Suỵt khẽ thôi cho người khác ngủ! Thôi em ngủ đi, sáng mai gặp lại em. Ngủ ngon nhé cô bé!”
“Em chúc anh ngủ ngon, mai gặp lại anh! Hihi vui quá!” - Điệp cười giòn giã.
Nghe tiếng cười của cô bé, sao anh cảm thấy thật hạnh phúc? Anh không muốn cúp máy, để cô bé tắt máy đi anh mới bỏ điện thoại xuống, mỉm cười.
Anh không hề biết, có một người đang mong được như anh. Nhưng cậu không biết gì cả, cậu vẫn nằm một mình trong căn phòng, trằn trọc nghĩ về những lời nói của Điệp. Cậu thực sự không muốn…
Sáng ngày hôm sau. Mùng 1 Tết trời khá lạnh.
Nhà Điệp ra ga tàu rất sớm. Vỹ, Bằng, Thanh đến tiễn. Bằng thì đi ô tô cùng chúng bạn nên không thể đi cùng Điệp lúc này được.
Thanh ôm lấy Điệp:
“Đi vui vẻ nhé, tao đợi mày về đó!”
“Tất nhiên tao cũng sẽ đợi ngày được về với mày!” - Điệp ôm bạn, mỉm cười nhẹ.
Rồi Điệp quay sang Vỹ. Gương mặt cậu lạnh lùng nhưng đôi mắt chứa đầy nỗi buồn. Cậu cũng muốn được nhận một cái ôm như thế. Nhưng Điệp chỉ đưa tay ra:
“Bắt tay cái nào, tạm biệt cậu nhé! Chúc cậu có cái Tết vui vẻ!”
Vỹ đưa đôi mắt ngạc nhiên và thất vọng ra nhìn Điệp rất lâu, rồi cậu cũng bắt tay nó. Cậu siết rất chặt, dường như không muốn nó đi.
Nhưng nó đã buông tay ra, vẫy vẫy:
“Tạm biệt mọi người nhé!”
Rồi Điệp nhanh chóng lên tàu. Tàu bắt đầu chuyển bánh. Ngồi cạnh cửa sổ nên Điệp vẫn vẫy chào tạm biệt. Tự dưng chân Vỹ đang đứng yên bỗng tiến