
g cảm đối đầu
Trinh vừa đi shopping về, diện đủ quần áo đẹp. Tâm trạng nó đang rất phấn khởi, mỗi khi vui là nó thường đi shopping mà chủ yếu là mua quần áo, váy vóc đủ kiểu.
Nhưng vừa về đến đầu ngõ, Trinh đã nhìn thấy Vỹ:
“Vỹ, cậu đến lúc nào thế? Mau vào nhà đi!” - Trinh hồ hởi.
Nó cũng hơi ngờ ngợ, trông mặt Vỹ không có gì gọi là vui vẻ. Cậu hầm hầm đi về phía Trinh:
“Nói cho tôi biết, có thật là cậu đã nhìn thấy Điệp đốt phòng tôi không?”
Trinh run người, cố bình tĩnh:
“Đúng vậy…!”
“ĐÚNG SAO?????” - Vỹ hét lên làm Trinh giật bắn mình. Rồi cậu giơ ngay ra chiếc vòng tay.
Trinh tái sắc khi nhìn thấy chiếc vòng của mình. Nó giật ngay lại.
“Sao…sao cậu lại có cái vòng này?”
“Là mẹ tôi nhặt được!” - Giọng Thanh vang lên phía sau Vỹ.
Thanh, Bằng, Điệp cũng nhanh chóng đi tới. Trinh lùi một bước, Thanh càng tiến đến. Giọng cô bé đầy phẫn nộ:
“Cậu đã đến phòng tôi, cắt một mẩu natri, sau đó gọi Điệp đến PVL của Vỹ cùng cậu, cậu đã ném cái lon ra để khiến cho Điệp ngã vào đống đồ thí nghiệm coi như dựng lên màn kịch, và sau đó cậu đã cho nước vào cái natri này của tôi, đốt cháy mọi thứ, đúng không!!??”
Trinh run sợ, nó lùi lại, mặt trắng bệch đi.
Điệp cũng run lên, nhưng mà run vì giận. Nó lạc cả giọng đi:
“Vậy có nghĩa, cậu cũng đã từng hại tôi. Ví dụ như cái lần bị ngã xuống nước, cậu cũng hại tôi? Là cậu sao?”
Trinh ôm đầu gào to:
“Tôi không làm gì cả, tại sao các người cứ đổ cho tôi!!!!????”
BỐP!!! Một cái tát giáng trời vào thẳng một bên má Trinh đến bật máu.
Trinh ngẩng lên, nó ngỡ ngàng nhìn Vỹ đang không thể nhịn nổi cơn tức:
“Một cái dành cho những gì cậu đã hại Điệp ngày trước!”
Trinh chưa kịp hiểu gì thì BỐP mạnh hơn nữa, nó ngã bệt xuống đất, đau đớn vì trầy xước mình mẩy:
“Và một cái cho những gì cậu đã phá hủy của tôi!!!!!!!!!!” - Vỹ hét lên.
Trinh ôm mặt, khóc lóc nhìn Vỹ đang điên tiết, Điệp giận dữ, Thanh bất bình và Bằng tức tối vây quanh nó. Cuối cùng thì tội lỗi đều không thể giấu được. Trinh phải trả giá, phải trả giá nhục nhã như thế này sao?
“Thực sự tôi không muốn vậy, nhưng tôi cũng đã bị hại! Là tại hắn, là tại hắn!!!” – Trinh khóc gào.
“Hả? Tại ai?” - Bằng giật mình.
“Hắn là kẻ giết cha tôi, hắn hành hạ tôi suốt một thời gian dài trước khi dì Lan nuôi tôi! Hắn đánh đập tôi, coi tôi như một con chó chết. Và hắn gieo vào đầu tôi tội ác, những cái thứ ghê tởm nhất. Rồi hắn bắt tôi phải đốt phòng thí nghiệm của Vỹ, tất cả là tại hắn! Tại hắn!!!!!”
Mọi người sững sờ nhìn Trinh đang khóc lóc. Hóa ra lại còn có cả chuyện này nữa ư?
Vỹ liền bước tới, kéo Trinh đứng dậy. Trinh giật mình hơn nữa, nó xấu hổ không dám nhìn cậu.
“Tôi không tha thứ cho cậu đâu, tôi sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu, vì thế cậu hãy quay mặt ra đây!”
Trinh quay lại, nhìn đôi mắt Vỹ đang rất muốn biết nhiều thứ.
“Kẻ đó là ai mà lại muốn đốt phòng của tôi?”
“Hắn nói hắn từng đi ăn trộm nhưng bị Điệp và cậu chống cự!”
Điệp giật mình:
“Lẽ nào là cái thằng đã đâm dao vào vai cậu hả Vỹ?”
“Đúng nó rồi chứ còn ai nữa?” - Bằng bảo. – “Thằng này đã đi tù rồi mà!”
“Hắn trốn tù, hắn đã uy hiếp tôi phải đốt PVL của cậu nếu không hắn sẽ giết nhà bác tôi!” – Trinh khóc. – “Tối nay tôi sẽ phải đến gặp hắn báo cáo tình hình!”
“Được rồi, vậy mục tiêu của hắn còn có tôi! Vậy tôi sẽ đi cùng cậu!”
“Hả? Thế sao được?”
“Tôi muốn xem thằng đó muốn gì ở tôi, tôi không thể để nó làm càn mãi được. Những người khác sẽ gọi công an phục kích bên ngoài, còn cậu, vào đó nói chuyện với thằng đó, cấm tiết lộ một điều gì cả, vì hiện nay đang rất quan trọng! Những người khác ok chứ?”
“OK con gà đen!”
“Mấy giờ đến hả Trinh?”
“9h đêm, muộn đấy.”
“Được rồi, vậy mọi người thông báo các chú công an nhé, bởi chúng ta không thể bắt được thằng trộm đó đâu!”
“OK!”
Vỹ lập tức quay trở về để chuẩn bị cho tối nay đối đầu.
“Vỹ!!!” - Một tiếng gọi vang lên.
Cậu quay lại. Điệp đang ở ngay đằng sau. Nó chạy tới:
“Vỹ, tớ sẽ đi cùng với cậu!”
“Thì tất cả đều đi còn gì?”
“Ý tớ là tớ sẽ vào gặp thằng trộm đó cùng cậu!”
“Cậu điên à? Thằng đó khỏe lắm đấy!”
“Thì cậu khỏe lắm hay sao mà dám vào? Đừng quên hôm đó không có tớ thì cậu cũng bị nó đấm cho vỡ mặt rồi! Chúng ta là học sinh, một mình vào không hay chút nào đâu. Nói chung dù thế nào tớ cũng sẽ vào cùng cậu!”
Rồi Điệp quay ngay đi, quên cả việc đòi lại Vỹ một lời xin lỗi vì đã hiểu lầm mình. Gần 9h đêm. Trời tối đen như mực.
Để đề phòng, đội trinh thám tản ra mỗi người một nơi. Thằng trộm hẹn Trinh đến căn cứ ở một cánh đồng rất vắng, có cả con sông rất nguy hiểm. Nhưng cỏ ở đây mọc khá cao nên mọi người nấp rất kỹ. Trinh đi vào trướ