Disneyland 1972 Love the old s
Những Bông Hoa Mùa Hạ

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324314

Bình chọn: 7.00/10/431 lượt.

tớ không cho cậu chết đâu!!!!”

“Vỹ, là tại tớ! Là do tớ mà cậu đã phải chịu thế này!”

Mọi người ai nấy vây quanh Vỹ, cậu thiếu niên giờ đã bị con dao định mệnh định đoạt sự sống, cậu chết hay là sống được đây? Đầu Vỹ ngả vào trong lòng Điệp, nó ôm chặt lấy cậu, cảm nhận từng hơi thở đã yếu dần đi bên tai nó. Đừng! Xin đừng rời xa tớ! Tớ van cậu đấy!

Có khi nào rời xa? (*)

(*) “Có khi nào rời xa” là tên một bài hát rất hay do nữ nhạc sĩ trẻ Tiên Cookie sáng tác, ca sĩ Bích Phương trình bày. Bài hát với ca từ sâu lắng, lãng mạn với cảm xúc vô cùng bi thương đã tạo nên một cơn sốt với cộng đồng những người yêu âm nhạc, trở thành bản hit luôn đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc Việt Nam. Tác giả xin phép mượn tên bài hát cho chương này vì tên bài hát có vẻ hợp, nhưng nội dung chương thì không giống hẳn với nội dung bài hát đâu các bạn mến nhé!

Phòng cấp cứu. Đã gần 12h đêm.

Điệp vẫn ngồi bên ngoài, dường như xung quanh nó không có một cái gì khác ngoài sự chờ đợi đến tuyệt vọng.

Bên trong kia là một sự sống mong manh.

Đôi mắt Điệp đã khô đi cả dòng nước mắt, nó đã khóc quá nhiều. Nó sợ Vỹ sẽ rời xa nó, sẽ vĩnh viễn đi theo vết dao định mệnh kia, thì lúc đó nó mới là kẻ có tội, kẻ đáng chết!

Lần đầu tiên, nó cảm thấy Vỹ là người quan trọng nhất với nó…

“Điệp à, ngày mai phải đi học đó con, mau về thôi!” - Mẹ Điệp dù rất lo sợ nhưng cũng phải khuyên con gái.

Điệp im lặng không nói gì cả, đôi mắt nó cho biết nó không muốn về. Nó muốn ở lại cho đến khi bác sĩ đi ra thông báo tình hình của Vỹ. Mẹ Điệp bất lực đành quay trở về cùng gia đình, chỉ còn lại Điệp, Thanh, Trinh và Bằng. Tất cả đều vô cùng lo sợ.

Kẹt! Cuối cùng cánh cửa đã mở.

Một bác sĩ đi ra, cởi bỏ khẩu trang.

“Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi ạ?” - Điệp vội chạy tới hỏi bác sĩ đầu tiên.

“Cậu bé mất máu quá nhiều, dao đâm sâu vào động mạch, nguy hiểm tới tính mạng vô cùng. Hiện chúng tôi đã cầm được máu và các công đoạn cấp cứu khác, nhưng cậu bé chưa tỉnh lại. Phải để cậu bé tỉnh lại thì may ra…” - Rồi bác sĩ đi ra phòng khác.

Điệp như ù tai đi, hai đầu gối nó quỵ xuống.

Bằng vội chạy tới đỡ nó, trong đầu anh cũng vô cùng hoảng loạn.

Điệp không nhận sự giúp đỡ của Bằng, nó đẩy mạnh anh và đứng lên chạy vội vào bên trong phòng cấp cứu.

Trên chiếc giường bệnh của căn phòng màu trắng.

Từng giọt máu trên chiếc chai vẫn truyền xuống một cánh tay.

Đã từng thấy cậu ở trong bệnh viện rồi, nhưng không phải là như thế này.

Giờ đây, gương mặt tuấn tú của cậu thiếu niên thần tiên hôm nào giờ đã trắng bệch, môi tím tái vì mất máu, da xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền không động đậy. Xung quanh cậu có đủ loại thứ máy móc, những tiếng kêu bíp bíp trong đêm tối chỉ làm cho thêm não nề và tuyệt vọng.

Điệp quỳ xuống bên giường Vỹ.

Nó không nói gì cả.

Bởi vì nó không nói nổi nữa.

Những dòng nước mắt tưởng đã cạn khô lại tiếp tục trào ra.

Người Điệp run bần bật, nó gục xuống cánh tay Vỹ mà khóc – cánh tay đã từng quàng ôm lấy nó, ở bên nó và cũng đã cứu nó khỏi tử thần.

Thanh chạy đến ôm bạn, nhưng chính Thanh cũng không kìm được nỗi đau đớn. Cả hai đứa ôm nhau khóc. Chỉ có Trinh chạy đến lay gọi Vỹ, nước mắt trên mặt nó không còn giả tạo nữa mà là thực sự:

“Vỹ, tớ sai rồi, tớ mới là đứa đáng phải nằm ở đây chứ không phải là cậu! Cậu mở mắt ra đi, mở mắt ra đánh chết tớ cũng được, làm gì cũng được nhưng chỉ xin cậu đừng chết! Tớ van cậu, là tại tớ, là tại tớ mà!!! Huhu!!!”

Bằng nhìn Trinh gào thét gọi Vỹ, anh đứng như hóa đá.

Anh cảm thấy giận.

Tại sao Vỹ lại dại dột như vậy chứ? Anh luôn biết đó là người em trai thông minh nhất của anh.

Đọc Truyện Online Tại : WWW.ThichTruyen.VN

Cậu là em trai anh.

Cho dù hai người đối lập nhau bao nhiêu, đều chung một dòng máu.

Bằng cảm thấy đau đớn như hàng ngàn mũi dao đâm.

Chứ không chỉ một mũi dao như Vỹ! Màn đêm xuống lạnh lẽo, cô độc.

Thanh, Trinh và Bằng do quá mệt nên đã thiếp đi.

Chỉ còn một người vẫn thức.

Cô bé xinh đẹp đã nhợt nhạt đi vì khóc quá nhiều, giờ thì nó không khóc nữa.

Nhưng trái tim thì vẫn thấy đau đớn không ngừng nghỉ.

Điệp ngồi lặng im, không nói gì cả.

Đôi mắt vẫn đọng đầy những giọt lệ đang nhìn vào khuôn mặt kia.

Cậu ấy rất đẹp.

Mình chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt cậu ấy đẹp như thế.

Có một vẻ đẹp khiến cho người ta thấy ngổ ngáo, nóng nảy.

Có một vẻ đẹp khiến cho người ta thấy lạnh lùng, khó ưa.

Có một vẻ đẹp khiến cho người ta thấy thông minh, năng nổ.

Nhưng có một vẻ đẹp mà khó ai biết.

Vẻ đẹp ấy là của một cậu thiếu niên có trái tim nhân hậu, dũng cảm, dám hy sinh vì tình bạn, vì ước mơ, và đặc biệt, trái tim ấy đang cần hai chữ tình thương.

Vẻ đẹp của một cậu bé chưa