Pair of Vintage Old School Fru
Những Bông Hoa Mùa Hạ

Những Bông Hoa Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 8.5.00/10/438 lượt.

c.

Thằng trộm ngồi trên ghế đang hút thuốc, quay sang Trinh:

“Mày đã thực hiện lời hứa tới đâu rồi?”

“Ông không thấy tin đồn đã lan khắp thành phố sao?”

“Tao không thấy tin đồn, tao chỉ thấy mày hôm nay dẫn xác về mấy đứa thôi!”

Trinh giật mình, nhưng may là thằng trộm chẳng phát hiện ra đội trinh sát, chỉ biết rằng Vỹ và Điệp đã đi theo Trinh.

Lập tức Vỹ bước ngay vào và Điệp sát theo sau, lúc này họ quên cả sợ hãi:

“Rất vui gặp lại ông chú!” - Vỹ cười khinh thường.

“Rất vui gặp lại nhãi con!” - Thằng trộm đưa con mắt tức giận nhìn cậu thiếu niên đã từng khiến mình suýt chết. – “Mày đến đây làm gì?”

“Tôi đến để dẫn ông chú về cái tù mà ông chú đã trốn thôi!”

“Mày có làm được không?” - Thằng trộm hất hàm.

“Nếu tôi làm được thì sao?”

“Thì mày chết chứ sao nữa! Bay đâu!!”

Tất cả kinh ngạc khi thấy từ ngoài cửa sổ những thằng trộm khác xăm trổ đầy mình, mặt mũi dữ tợn xông ngay vào.

Điệp hoảng sợ vội chạy tới cạnh Vỹ. Vỹ cũng giật mình, nhưng tên cướp to khỏe này sẽ làm gì mình đây…? Nhưng cậu vẫn mắng:

“Một mình ông không thể đánh được tôi hay sao mà phải dùng mấy thằng này? Ông hèn hạ vừa thôi!”

“Thì tao thích thế đấy, tao muốn mày phải chịu nhiều hơn những gì mày gây ra cho tao. Ê thằng kia, mau đưa con bé lại đây!”

Không kịp hiểu chuyện gì thì một thằng trộm đã tóm lấy Điệp, lôi nó đến chỗ thằng đầu trò kia. Điệp hét lên, lấy hết sức vùng vẫy. Vỹ vội lao tới cứu nó, nhưng thằng trộm đang bắt Điệp đã đá cho cậu một quả khiến cậu ngã xuống đất, sượt da chảy máu khắp chân.

Trinh nhìn thấy thế, không thể kìm được tức giận. Nó quên cả sợ, quay ra cửa sổ:

“CỨU VỚI!!!!!!!!!!!!”

Ngay lập tức, đội trinh sát ập đến căn nhà. Thằng cướp đầu trò điên tiết vì bị lừa, hắn hét lên:

“Chúng mày, xử lý hết lũ cảnh sát thối tha đó đi!!!”

Một cảnh chiến đấu nổ ra, bọn cướp xông đến các trinh sát. Dù cả lũ đệ tử này đều to khỏe, lực lượng đông nhưng chúng không thể nào địch nổi với những người trinh sát kinh nghiệm, nhanh nhẹn, thông minh này. Các trinh sát dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của từng đứa, khiến cho cuộc chiến tuy không cân sức về lực lượng nhưng phần thắng vẫn nghiêng về phía những người cảnh sát tài ba.

Thằng trộm đầu trò - kẻ giết cha Trinh vô cùng tức giận khi thấy mình sắp thua, hắn liền vớ lấy con dao sắc nhọn và kề vào cổ Điệp:

“Tất cả chúng mày – lũ cảnh sát còn dám đánh nữa tao sẽ cắt cổ con bé này!”

Ai nấy dừng cả tay lại, Điệp tím tái mặt mày, nó rất sợ, nó sợ chết. Nó khóc, nước mắt dường như thay cho lời van xin. Nhưng thằng trộm không hề quan tâm, hắn chỉ mỉm cười đắc thắng vì chiêu này đã có tác dụng.

Các trinh sát không thể nào làm hại cô bé vô tội được, định buông những tên cướp ra. Nhưng một cảnh sát có kinh nghiệm đã kêu lên:

“Mọi người cẩn thận, không được để trúng kế! Chắc chắn đây là mưu để chúng ta bỏ cuộc, chúng ta hãy bắt thằng trộm đó giải cứu cô bé đã!”

Các cảnh sát nghe lệnh lập tức chạy lên chỗ thằng trộm. Thằng cướp giật mình, chúng nó không sợ sao? Hắn kề dao mạnh hơn, cổ Điệp đã ứa máu, nhưng các trinh sát vẫn chạy tới rất nhanh. Lập tức hắn vọt qua cửa sổ, chạy thẳng ra ngoài kéo theo Điệp. Không được! Nếu như mình để yên thế này thì sẽ chết thật mất.

Thằng trộm này mình quá quen rồi mà…

Quên cả con dao đang kề cổ, Điệp cúi xuống cắn phập một cái rất mạnh vào tay thằng trộm. Thằng trộm đau quá gỡ tay ra, Điệp nhanh chóng định bỏ chạy. Nhưng thằng trộm đã không để cô bé yên, bọn trinh sát đang bao vây rất nhanh rồi, vậy mà thằng trộm nhanh hơn. Hắn tóm lấy áo Điệp và đâm cô bé từ đằng sau…

Không!!! Mình phải chết sao?

Dù thế nào cũng không thoát được cái chết từ thằng trộm này….

“KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI BẠN ẤY!!!”

Một tiếng hét vang lên.

Và một dòng máu chảy ra.

Nhưng không phải Điệp.

Chỉ trong chưa đầy một giây.

Một bóng hình lao đến, và con dao đó phập qua một cánh tay.

Đúng lúc đó, Bằng xông tới. Anh chậm mất rồi! Anh nổi điên, lao tới đấm đá thằng cướp túi bụi. Đội trinh sát cũng bước tới trói chặt thằng trộm lại. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chậm, dù rằng chạy với tốc độ rất nhanh.

“Vỹ!!!!!!!!!” - Tiếng hét của cô bé ấy vang lên khiến sự hỗn loạn của tức giận đều im bặt.

Điệp bò dậy, chạy đến chỗ cậu thiếu niên đang nằm trên bãi cỏ. Nó nâng đầu cậu lên, mặt cậu đã tím tái, và ở tay cậu những dòng máu chảy ra không ngớt. Con dao đó đã đâm vào động mạch ở tay cậu, cậu đã cứu Điệp nhưng cũng đồng nghĩa với việc sự sống của cậu đã bị con dao đó quyết định.

Điệp gào khóc vì sợ. Sợ bởi quá sốc khi suýt bị giết. Nhưng điều mà nó sợ nhất chính là người đã cứu nó.

“Vỹ, cậu không được chết! Sao cậu dại thế? Sao cậu lại cứu tớ chứ?” – Nó hét lên.

Thanh và Trinh cũng chạy tới.

“Vỹ, cậu mau tỉnh lại đi,