XtGem Forum catalog
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323434

Bình chọn: 9.00/10/343 lượt.

ậu mới biết là mình không có phong độ sao? Bây giờ cậu mới biết bộ
mặt thật của mình sao? Nói cho cậu hay, bạn gái trước đây của cậu chính
là không có phong độ như vậy đó!”

Kỷ Trung vẫn ở trước mặt Thái
Chân, giận dữ: “Đúng vậy! Hôm nay mình mới phát hiện ra! Cậu đừng cho
rằng mình đã bỏ cậu rồi thì có thể báo thù với Thái Chân! Cậu dám động
vào cô ấy một lần nữa thử xem!”

Tôi tức đến nỗi không còn lí trí
nữa, nổi điên lên: “Bùi Kỷ Trung! Cậu bỏ mình? Cậu bỏ mình rồi? Cậu là
đồ khốn vong ơn phụ nghĩa! Cậu là đồ vô tình vô nghĩa…”. Cổ họng tôi bất giác bật ra. Bỗng nhiên tôi có một cảm giác như bị giễu cợt, cảm giác
mất đi hết ý chí, giống như bị một vật gì đó đập mạnh vào đầu tôi, đau
đến choáng váng mặt mày, đau đến nỗi không thể phân biệt được đông nam
tây bắc.

Bãi đậu xe bỗng nhiên yên lặng, mọi người đều kinh hoàng nhìn nước mắt chảy giàn giụa trên mặt tôi. Thái Hi nãy giờ vẫn lẳng
lặng đứng một bên bỗng nhiên đẩy mọi người ra, hét lên một tiếng: “Đủ
rồi!”. Giọng anh ấy không lớn, nhưng làm mọi người ở đó kể cả tôi đều
giật mình. Giọng hét phẫn nộ đó của Thái Hi dường như một ngọn núi lửa,
phải bùng phát ra mới được.

Anh ấy đi thẳng đến trước mặt Kỷ
Trung, trừng mắt nói: “Kỷ Trung! Tôi thật sự không nhịn được nữa! Cậu đã giày vò Y Nghiên, một cô gái vui vẻ ra thành thế này. Bây giờ lại lạnh
lùng nói một tiếng, cậu bỏ cô ấy xem như xong chuyện sao? Lúc thích thì
vui đùa một tí, không muốn chơi nữa thì bỏ đi! Cậu là thằng khốn, đùa
giỡm với tình cảm, cậu đã giày vò Y Nghiên đến không thành người nữa,
vậy mà bây giờ còn dám nói những lời này. Kỷ Trung, hôm nay nếu cậu
không xin lỗi Y Nghiên, thì tôi không bỏ qua cho cậu đâu.”

Tuy
nhiên, Kỷ Trung hất cằm, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ
lập trường của mình rồi, trong cuộc đời của tôi, chưa hề có câu xin lỗi
này. Hôm nay tôi chủ động bỏ Y Nghiên, cô ấy nên cảm ơn tôi mới phải, vì từ nay về sau, cô ấy không cần phải chịu đựng tính khí của tôi nữa.”

Sắc mặt Thái Hi trở nên hơi tái, anh ấy lắc đầu nói: “Tôi thật không dám
tin trước đây Y Nghiên lại thích một tên không có trách nhiệm, ngang
ngược nhẫn tâm như cậu! Rốt cuộc cậu có thể hiểu tình yêu đích thực là
gì không?”

Kỷ Trung đón ánh mắt của Thái Hi: “Lúc mới biết Y
Nghiên, cô ấy vừa thích cười lại tinh nghịch và có chút ngốc nghếch dễ
thương. Nhưng sau khi quen cô ấy rồi, mới phát hiện ra cô ấy có tính khí của một tiểu thư, lại là người tuỳ hứng khóc lóc, hàng ngày nếu tức
giận chút xíu cũng sẽ khóc lên. Tôi thấy tôi mới là người bị lừa đó.”

Thái Hi cuối cùng không nén nỗi cơn giận nữa, giọng càng cao hẳn lên: “Cậu
là đồ giẻ rách, cái gì là nhóm Xi Ha chứ, chỉ là nhóm đầu heo thôi!”

Kỷ Trung quay đầu lại, vẫn lạnh lùng nói: “Vô vị quá, tuỳ cậu nói sao cũng được. Nếu tôi là đồ khốn thì sao có thể có nhiều người vẫn chơi với
tôi? Tôi là thằng đại khốn nạn? Ha ha, nhưng cậu là thằng đại ngốc!
Thằng ngốc nhất nước Hàn Quốc! Tôi đã sớm nhận ra rồi, cậu thích Y
Nghiên phải không? Vậy sao không dám theo đuổi chứ? Cậu chỉ biết đứng
đây giả vờ thanh cao thôi!”

Thái Hi nắm bàn tay thành hình nắm
đấm, rồi nói liên tiếp: “Phải, phải, phải! Cậu mắng đúng lắm, tôi sớm
nên biết cậu vốn dĩ không phải con người, tôi sớm nên nắm lấy thế tấn
công. Nếu không phải để ý đến cảm giác của Y Nghiên, tôi đã không nhịn
đến ngày hôm nay rồi.”

Kỷ Trung vẫn không nổi nóng, lại còn cười: “Được đấy, nếu cậu muốn tấn công Y Nghiên vậy thì làm đi, tôi đâu phải
là không đồng ý!”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy, chỉ cảm thấy người
trước mặt này xa lạ như chưa bao giờ gặp qua. Không, tôi nghĩ trong
lòng, anh ấy nhất định không phải là Kỷ Trung, hoặc chỉ mang vẻ bề ngoài của Kỷ Trung mà thôi. Kỷ Trung sao lại có thể nói những lời kì lạ như
vậy chứ? Kỷ Trung, người tôi đã từng yêu không phải như thế này! Mơ hồ,
tôi nhìn hai người con trai đang đấu khẩu với nhau, dường như không liên quan gì đến tôi cả.

Lông mày Thái Hi nhướng cao lên, giọng cũng
khác hẳn: “Trước khi tôi tấn công Y Nghiên, tôi phải tấn công cậu
trước!”. Thái Hi, khắp lỗ chân lông đều như đang bốc khói, chỉ trong
chớp mắt, đã đấm vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung lui sao mấy bước, suýt chút
nữa là ngã lên Thái Chân, cô ta xanh mặt hét lên: “Anh, anh không thể
dừng tay sao? Anh nghĩ cho Y Nghiên, sao anh không nghĩ cho em? Lẽ nào
anh quên Hựu Hi rồi sao?”

Tôi đờ đẫn nhìn cảng tượng trước mắt, cái tên Hựu Hi này một lần nữa lướt qua đầu tôi. “Hựu Hi?”

Thái Hi thoáng chút do dự. Tuy nhiên, đúng lúc đó Kỷ Trung quay người nhảy
đến trước, đấm thật mạnh vào miệng Thái Hi. Mọi người ở đó đều hốt
hoảng, vì máu đỏ tươi đang chảy xuống mép miệng Thái Hi, nhưng lại không có ai dám tiếng đến ngăn chặn hai chàng trai trong cơn tức giận này.

Thái Hi lấy tay quẹt lên miệng, thấy trên tay toàn là máu, vì thế mắt đỏ
rực, lông mày dựng đứng, xông lên như điên về phía trước, đấm đá liên
tục vào Kỷ Trung. Kỷ Trung cũng hung dữ bật dậy, phản công lại. Chỉ thấ