
rất khó nói, có lẽ là phá sản cũng không chừng – giọng ba cô buồn rầu đáp.
“Phá sản” – Ngân Hằng cảm thấy nghẹn khi nghe nói đến mấy từ này.
Công ty ba cô đã xảy ra chuyện gì? Dạo gần đây ba cô đi sớm về khuya
chắc là lo việc của công ty.
- Là lỗi tại em, nếu em không làm Ngân hằng và Gia Bảo bỏ đi, anh
cũng không lo lắng mà chạy về đây thì đâu có xảy ra chuyện gì – Bà Kim
Lương nức nở khóc nói.
Cả người Ngân Hằng thấy choáng voáng, bủn rủn cả tay chân, cô bước
lùi mấy bước mà gần như muốn ngã bật ra sau. Tim gần như ngừng đập đến
khó thở.
- Bỏ đi, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Anh chỉ hi vọng gia đình
mình được hạnh phúc mà thôi. Chuyện công ty anh sẽ cố gắng giải quyết –
Giọng ba cô vang lên an ủi bà Kim Lương.
- Em hứa với anh, sẽ cố gắng chăm sóc cho gia đình mình, coi Ngân
hằng, Gia Bảo như con đẻ của mình. Những sai lầm trước đây em nhất định
sẽ sữa đổi, anh hãy bỏ qua cho em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ
cùng anh gánh vác.
- Cám ơn em.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, sóng mũi cay nồng, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Vì sao mọi chuyện lại như vậy chứ?
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ?
“Khi cô bị ngược đãi, ông không thèm đoái hoài tới. Khi cô cố gắng
phản kháng tìm cho mình cuộc sống tốt hơn, ông lại cướp đi của cô một
cuộc sống khác.”
Trước đây cô nghĩ là chỉ cần thoát khỏi bà Kim Lương thì có thể sống
được cuộc sống hạnh phúc, cho nên cô phớt lờ sự đau khổ của Ngân Quỳnh,
phớt lờ sự thay đổi của bà Kim Lương. Nhưng hóa ra chính cô đã tự tay
phá đi cuộc sốnghạnh phúc của mình, của những người thân trong gia đình. Chỉ vì một phút nông nỗi mà cô đã đẩy gia đình vào một cơn sóng gió.
Nếu công ty xảy ra chuyện, gia đình cô sẽ mất tất cả.
Bản thân cô có thể kiếm việc làm, nhưng một đứa con gái chỉ mới 17
tuổi , một đứa con gái không bằng cấp như cô làm sao có thể kiếm được
một công việc tốt có thể nuôi sống gia đình.
Ba cô liệu có thể đứng dậy sau cú vấp ngã đau đớn này? Ngân Quỳnh có
chịu được sự thay đổi của cuộc sống hay không với thân thể yếu ớt quen
sống trong sung sướng. Còn Gia Bảo, nó vẫn còn là một đứa trẻ ….
Lâm Phong bị bệnh, bà Minh Nhật cần tiền để mổ, công ty của ba cô xảy ra chuyện…Tại sao mọi thứ lại đổ dồn về phía cô như vậy? Tại sao lại để cô phải đối mặt với những chuyện này?
Ngân Hằng khẽ bám vào lang thang cầu thang để giữ bản thân mình không sụp đổ.
- Được rồi, lau nước mắt rồi rửa mặt đi. Gọi Ngân Quỳnh và Gia Bảo
xuống nhà ăn cơm. Chắc Ngân hằng cũng nấu cơm xong rồi. Hôm nay gia đình mình phải quây quần hạnh phúc bên nhau. Quên hết chuyện ở công ty đi,
còn nước còn tát mà. Đừng để mấy đứa nhỏ sợ hãi – Giọng ba cô trần trầm
lên tiếng khuyên bà Kim Lương.
- Em biết rồi.
Ngân Hằng vội vã lấy lại sự bình tĩnh, cô nhanh chân chạy xuống lầu.
Chuyện công ty, ba cô muốn giấu mấy chị em cô, vậy thì cô cũng sẽ im
lặng. Hãy để gia đình cô được hạnh phúc bên nhau dù là trong thời gian
ngắn ngủi.
Khi mọi người đi xuống nhà, Ngân Hằng đã lấy lại sắc mặt tươi tỉnh mĩm cười nhìn mọi người cười nói:
- Mọi người xuống rồi, vừa đúng lúc con nấu cơm xong. Mời cả nhà ngồi xuống dùng cơm.
- Hihi, em đánh hơi mùi thức ăn thơm lừng mà chị nấu nên vác bụng
chạy xuống đây ngay – Ngân Quỳnh chun mũi hít hà thức ăn cười nói.
Ngân Hằng lườm em gái một cái mắng yêu:
- Em đó, chả học được cái gì, chỉ học được cái nịnh bợ.
- Có sao đâu, chị của em, em nịnh. Ai cấm – Ngân Quỳnh nhe răng cười
đáp, vừa nói vừa kéo ghế giúp Gia Bảo ngồi , rồi nghiêng đầu hỏi thằng
bé – Gia Bảo nói xem, có phải chị hai của chúng ta nấu cơm ngon số 1 hay không?
Gia Bảo gật đầu đưa ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi bắt chước Ngân Quỳnh khen nịnh cô:
- Chị Hằng nấu cơm ngon số 1.
Ngân hằng bật cười, ba cô và bà Kim Lương cũng nhìn nhau cười vui vẻ
thưởng thức bữa cơm ấm cúng của gia đình. Ngân Hằng nhìn mọi người ăn
cơm vui vẻ, mắt cô bỗng đỏ hoe khi nghĩ đến những ngày tháng sau này.
- Con sao vậy? Mắt con đỏ quá – Ba cô thấy cô ngồi thừ ra bèn quan sát rồi hỏi.
- Con không sao. Hồi nãy sắc hành nên bị cay mắt đó thôi – Cô bèn đáp.
- Con thật là giống mẹ con, nhất là đôi mắt, rất nhạy cảm, dễ xúc
động đến rơi nước mắt….nhưng cũng rất mạnh mẽ – Ba cô trầm ngâm nhớ lại
người vợ đã mất nói.
- Con thấy gia đình mình hôm nay được ở bên cạnh nhau thế này, con
rất vui. Con hy vọng mai này, dù nhà ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc như hôm nay. Con hy vọng cuộc sống sau này
luôn được sống bên cạnh ba, Gia Bảo , Ngân Quỳnh ….– Ngân hằng ngập
ngừng một lát rồi quay sang bà Kim Lương nhìn bà nói – Và cả dì nữa
“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác” – Cô vì câu nói
này mà tha thứ cho tất cả những đau đớn mà bà Kim Lương đã gây ra cho
mình. Có lẽ bà ấy yêu ba cô sâu nặng, vì càng yêu sâu