
màu thể hiện tình yêu khắc khoải mong chờ của người con gái. Hoa oải
hương tím có nghĩa là sự thủy chung. Mẹ mình rất thích loài hoa này bởi
cái ý nghĩa của nó. Cả đời bà nguyện chung thủy một tình yêu với ba của
mình không hối tiếc.
Đôi mắt Ngân Hằng có chút long lanh xúc động khi nói về mẹ mình, giọng khan khan cô nói:
- Nhưng mình thích loài hoa này vì ý nghĩa khác của nó. Mình hy vọng
có người con trai sẽ trồng loại hoa này để tặng mình. Bởi vì nó có ý
nghĩa là đợi chờ một tình yêu.
Này! Sao rồi…- Bảo Trâm vừa giúp Ngân hằng lặt rau vừa nói nhỏ bên tai cô.
- Cái gì – Ngân hằng không hiểu ý Bảo Trâm muốn hỏi gì bèn hỏi lại.
- Hai người đó, tiến triển tới đâu rồi. Mình cố tình sắp cho hai
người cùng nhau đi chợ để cho hai người có dịp trò chuyện để hóa giải
hiểu lầm. Có hết hiểu lầm chưa? Chẳng lẻ chuyến đi vừa rồi hoài công à – Bảo Trâm có chút thất vọng nói.
- Tụi mình có hiểu lầm gì đâu chứ – Ngân Hằng quay mặt đi không nhìn
Bảo Trâm, giấu đi gương mặt có chút hồng của mình. Chuyện cô và Lâm
Phong đã bắt đầu quen nhau, cô vẫn chưa dám công khia cùng mọi người.
Hai người hẹn nhau sẽ giữ bí mật này thêm một thời gian nữa.
- Trời ơi, thật là bó tay với hai người – Bảo Trâm ngửa mặt lên trời
than thầm – Thật sự hiểu lầm quá sâu mà. Hồi nãy thấy nhỏ Hạ Huyền cứ
bám lấy Lâm Phong mà phát bực. Không được, mình phải tìm cách để hai
người kết hợp lại mới được.
Ngân hằng nghe bảo Trâm nói vậy thì định lên tiếng ngăn cản nhưng vừa quay đầu lại thì cô bạn đã chạy bén đi từ đằng nào mất rồi. Ngân Hằng
nhìn theo bong của Bảo Trâm thở dài, cảm thấy có lỗi với Bảo Trâm vì đã
dấu cô ấy. Nhưng mà còn khá nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết. Chuyện Lâm Phong đã nhận lời quen với Hạ Huyền, chuyện Minh Nhật đang buồn vì bà
của cậu ấy đang bệnh nặng, cô không muốn cậu lại buồn hơn nữa.
Riếng nhạc báo tin nhắn vang lên, Ngân hằng bèn cầm điện thoại lên xem.
“ Nấu cơm xong thì ra bờ hồ một chút, mình có cái này muốn đưa cho bạn” – Là tin nhắn của Lâm Phong.
Ngân Hằng đọc xong tin nhắn, cô tò mò muốn biết vật mà Lâm Phong muốn
đưa cho mình, cho nên khi nấu cơm xong, cô bạn giao lại cho các bạn nữ
trong lớp rồi đi ra bờ hồ. Vừa đi ra đã thấy Lâm Phong đang chơi trò ném đá gie761t thời gian trong khi chờ đợi cô.
- Đợi lâu không? – Ngân hằng mĩm cười hỏi khi Lâm Phong nghe tiếng bước chân của cô thì quay đầu nhìn lại.
- Đợi bạn cả đời còn được mà – Lâm Phong cười ranh ma đáp.
Ngân hằng đỏ bừng cả mặt, lời nói có ý true đùa nhưng lại khiến long
cô thấy vui và hạnh phúc, có lẽ đây chính là cảm giác của tình yêu. Cô
mím môi nhìn cậu rồi hỏi:
- Gọi mình ra đây có chuyện gì sao?
- Nhắm mắt lại đi – Lâm Phong cho hai tay vào túi rồi ra vẻ bí mật nhìn cô yêu cầu.
Ngân hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong rồi ngoan ngoãn nghe lời cậu khép mi
mắt cong cong đầy thu hút của mình lại một cách nhẹ nhàng. Mắt nhắm rồi
thì các giác quan khác bỗng trở nên nhạy cảm hơn. Cô cảm thây hơi thở
của Lâm Phong vang vọng bên tai mình khiến tim cô đập lien hồi.
- Được rồi, mở mắt ra đi.
Ngân Hằng từ từ mở mắt, trước mặt cô là hai bàn tay đang giơ cao
ngang tầm mắt cô, trên đầu ngón tay cậu là hai sợi dây đỏ treo tòn teng
hai lọ thủy tinh nhỏ trong suốt. Trong lọ có chứa một cánh hoa màu tím,
Ngân Hằng nhận ra đó chính là cánh hoa oải hương lúc nãy họ nhìn thấy.
Trong chiếc lọ bên phải còn chứa them một tờ giấy, còn chiếc lọ bên phải thì không có.
Lâm Phong chìa chiếc lọ không có mạnh giấy đưa cho cô, rồi cười nói:
- Chiếc lọ này là của mình. Nhưng nó vẫn còn thiếu.
Ngân hằng cảm thấy song mũi cay cay khi Lâm Phong đã dựa vào câu
chuyện hoa oải hương mà cô đã kể để bày tỏ tình cảm của cậu. Cái cậu còn thiếu đó là lời ước hẹn của cô. Trong câu chuyện đó, cậu bé và cô bé
kia đã ước hẹn lớn lên sẽ lấy nhau.
Cô rơm rớm nước mắt đưa tay cầm lấy chiếc lọ bân phải, rồi nhìn Lâm
Phong, trong ánh mắt cậu ngập tràn niềm tin vào tình yêu vĩnh hằng của
hai người họ.
- Mình đã ghi rồi, tới lượt bạn.
Cậu thò tay vào túi lấy ra một cây viết và một mảnh giấy vuông đưa
cho Ngân hằng. Ngân hằng đưa tay nhận lấy cây viết và giấy trên tay Lâm
Phong rồi ngồi xuống ngẫm nghĩ sau đó ghi mấy chữ rồi gấp tờ giấy cẩn
thận bỏ vào trong lọ thủy tinh kia.
- Đợi khi chúng ta lớn lên rồi hãy mở ra có được không?
Lâm Phong mĩm cười gật đầu, cậu cầm lấy lọ thủy tinh của Ngân hằng rồi
trao cho cô lọ thủy tinh trên tay mình. Khi hai bàn tay chạm nhẹ vào
nhau, một cảm xúc dâng tràn, bốn mắt họ nhìn nhau…hương vị tình yêu bao
trùm xung quanh họ. Lâm phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ngân
hằng. Nụ hôn rất nhẹ nhưng lại mang hương thơm của một tình yêu mãi mãi, của hai tâm hồn hòa nguyện vào nhau.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc th