
ân Phượng nhéo lỗ tai mấy cái đau điếng. Nhưng điều khó nhất chính là làm sao đánh trúng được trái
dừa trước mặt khi mà mắt bị bịt kín không nhìn thấy được.
Sơn Hải nhận cây gỗ từ tay Xuân Phương, bắt đầu theo lời chỉ bảo của
cô mà đánh. Đánh hụt vài lần, cuối cùng cũng đánh trúng được quả dừa
trước mặt, nhanh hơn các lớp khác.
Chiến thắng oanh liệt trong một buổi sáng khiến toàn lớp Ngân Hằng
vui mừng rạng rỡ hân hoan ôm lấy nhau vui mừng. Sơn Hải vui mừng kéo vải bịt mắt của mình ra, rồi thảy Xuân Phượng xuống đất như trái mít rụng.
Quá bất ngờ, Xuân Phượng té bịch đau điếng. Cô tức giận gầm lên:
- Sơn Hải! Ông đứng lại cho tôi.
Sơn Hải quay mặt lại nhìn cô le lưỡi trêu tức, Xuân Phượng tức quá
quên cả đau, đứng dậy đuổi theo Sơn Hải khiến mọi người cười một trận ra trò.
Kết thúc buổi sáng, mọi người chia nhau ra chuẩn bị nấu cơm.
Sáng sớm, Ngân Hằng và Lâm Phong được phân công cùng nhau đi chợ. Lâm Phong chở Ngân Hằng sau lưng bằng xe đạp được trường chuẩn bị đi đến
chợ.
Hai người cuối cùng đã bày tỏ tình cảm với nhau, cùng nhau chạy xe
dưới con đường vắng đầy bóng cây, lá vàng lác đác rơi, cảm thấy vô cùng
hạnh phúc.
Ngân Hằng ngồi ở phía sau nắm vạt áo Lâm Phong, đưa mắt nhìn khung
cảnh xung quanh, quả thật là rất đẹp. Cô rụt rè chủ động đưa tay vòng eo Lâm Phong, gương mặt đỏ bừng nhưng nụ cười hạnh phúc lại nở trên môi.
Lâm Phong thấy Ngân Hằng vòng tay ôm lấy eo mình, tim đập loạn lên,
hạnh phúc như mật rót vào tim, cậu lấy tay kéo tay cô vòng qua eo cậu
sát hơn, khiến gương mặt cô áp vào lưng cậu. Đó là thứ cảm giác nhẹ
nhàng lãng mạn nhất giữa hai trái tim cùng nhịp đập. Cái cảm giác ấm áp
truyền cho nhau thật bình yên và hạnh phúc.
Ngân hằng chợt nhìn thấy trước mặt là một cánh đồng hoa oải hương tím rất đẹp, cô bèn nói:
- Dừng lại đi.
Lâm Phong bèn dừng lại, xoay đầu nhìn cô. Ngân Hằng từ từ buông tay
ra khỏi eo Lâm Phong, cô bước nhẹ nhàng đến trước mặt cánh đồng hoa oải
hương kia.
Cô chìm đắm trong mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng của màu hoa oải hương tím kia. Thật lâu sau cô mới mở miệng kể:
- Ngày xưa ở 1 làng quên nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay
chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích
đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn
vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo
làn gió nhẹ. Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi
nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và
cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu
bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước
ngoài chửa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn.
15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng
quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh
đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa
oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng 1 ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào 1 buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi
có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. 2 người đã gặp lại nhau sau 15 năm
xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói
chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai
kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái
liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm
nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia 2 người từng đến,
kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của 2 người. Sau 1 thời gian anh
cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng
thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng
ai ngờ đâu, số phận lại 1 lần nữa chia cách 2 người. Cô gái bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ
tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ
vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng.
Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi 1 ngày nào đó cô sẽ
theo những làn gió trở về bên anh
Kể xong, Ngân Hằng bèn quay sanh Lâm Phong nói:
- Bạn đã từng hỏi mình thích loại hoa nào đúng không?
Sau đó cô quay sang nhìn cánh đồng hoa oải hương tím trước mặt mình rồi nói:
- Màu tím luôn là màu thể hiện sự buồn bã của người con gái. Cũng là