XtGem Forum catalog
Nothing Gonna Change My Love For You

Nothing Gonna Change My Love For You

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211514

Bình chọn: 8.5.00/10/1151 lượt.

ngổn ngang bao
suy nghĩ ... Rốt cuộc có nên tiến tới để giành lấy hạnh phúc ko ? Nhưng
... tương lai của mình Nan còn chưa chắc chắn được ....

- Tôi ... muốn có cậu ...

p.s: chap sau chủ yếu là về Jun- Zu nhé ! Các cmt mình sẽ rep sau ! Ngủ
ngon ! ban nãy ko vào Zing được thế nên ỷ y, vừa type đoạn cuối vừa nhỡn nhơ, rốt cuộc là chậm bài ! :'p

Jun qua đón nó đến bar, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến nhà 1 đứa con
gái để chở người đó đi chơi ... Cũng như bình thường mà nhỉ nhưng dường
như hôm nay hắn chải chuốt hơn mọi ngày, vẫn là đi bar thôi mà ... cũng
chẳng hiểu vì sao nữa, theo ý thích của nó nên bây giờ hắn nhuộm đen lại rồi nhưng chỉ trong mát thôi, khi có ánh sáng chiếu vào tóc hắn cũng sẽ rực lên 1 màu đỏ ửng như lúc trước ... cái lúc mà hắn và nó mới biết
đến nhau ~

Sau tiếng chuông vang lên là ông quản gia chạy ra mở cổng, ông nhìn hắn
bằng ánh mắt trìu mến cứ như đã quen biết từ rất lâu lắm ấy, điều đó
khiến hắn có chút khó hiểu, hay là tại vì hắn là người yêu của Zu nên
mới nhìn hắn như thế nhỉ, hoặc là với ai ông cũng nhìn như thế cả ?

Nó từng nói với hắn là mẹ nó mất khi nó chừng 5, 6 tuổi gì đó; khi đó ba nó vì thế cũng bỏ đi, căn nhà và số tiền nuôi dưỡng nó đều là do mẹ nó
để lại, nhiều khi nó cũng có hơi thắc mắc rằng có phải mẹ nó làm cái gì
to lớn lắm hay ko mà mọi nhu cầu của nó đều có thể đáp ứng được, đã có
lúc như nó tưởng số tiền đó có thể dùng mãi dùng mãi mà ko hết, hờ,
nhưng có vẻ vô lý thật, đây có phải là câu chuyện thần tiên đâu chứ ! Dù nó đã ráng nhớ ra nhưng hình như dù cố đến mấy nó vẫn chẳng thể nhớ ra
hay biết được nghề nghiệp mà ba mẹ nó làm, còn ba nó ... liệu có còn
sống hay ko ? Cũng đã nhiều lần nó hỏi ông quản gia, nhưng ông chỉ cười
hiền và đáp lại nhẹ nhàng, bảo rằng nó đừng lo gì cả ! Cả con Lexus nó
đang có nữa, vì chưa đủ tuổi nên chủ sở hữu vẫn là để tên của ông, cũng
như chắc nó trông đứng hơn cái tuổi 17 của mình nên nó chưa bao giờ bị
công an thổi cả, chẳng phải là nó đua đòi, chỉ là lần đó nó chỉ muốn hỏi thử để dò xem rằng số tiền đó thực sự là có bao nhiêu, nhưng chỉ ko ngờ là sau khi nói thử thì ông quản gia đã chẳng suy nghĩ mà gật đầu ngay,
rồi đến cả những thứ đắt tiền khác nữa, chính vì thế nó luôn thắc mắc về số tiền đó, thực sự là mẹ nó để lại nhiều tiền nhiều thế à ? Nhưng bà
chẳng phải tỉ phú hay triệu phú gì cả, thế nên nó luôn cố tìm 1 câu trả
lời đích đáng. Nói đi cũng phải nói lại, chắc cũng vì thế mà nó khá xấu
tính, theo kiểu nuông chiều quá riết hư ấy mà ^^ , nhưng nó vẫn được
giáo dục, vẫn có đạo đức, vẫn biết cách cư xử sao cho đúng, nó chỉ khác
người con gái ngoan ờ chỗ là có uýnh nhau, có văng tục khi bực, dạo này
có hút thuốc nữa, vào bar khi chưa đủ tuổi ... Anyway, như Jun thôi, nó
hư nhưng ko hỏng ! :)

- Tôi chờ cậu lâu rồi ! – ông quản gia cười.

Câu nói đó khiến hắn ko hiểu cho lắm ... chữ ‘lâu’ khiến hắn phải suy nghĩ, tự hắn nhận thấy từ đó còn mang ý gì sâu xa lắm ...

- Zu … - hắn định lên tiếng nói gì đó nhưng ông quản gia đã chặn lại bằng lời nói của mình.

- Cũng chưa trễ lắm, đúng ko? Có phiền ko nếu chúng ta nói chuyện một chút?

Hắn chợt nhận ra, dường như ông quản gia có cái gì đó ko đơn giản như vẻ ngoài mà ông thể hiện với mọi người.

- Về tôi … hay Zu ?

- Cả hai. – ông chợt mỉm cưởi.

Nhìn vào mắt ông, hắn cảm thấy bản thân sắp được nghe 1 điều gì đó quan trọng lắm.

- Tôi tự nhủ rằng, nếu 1 ngày nào đó, ko cần biết là vô tình hay cố ý, chỉ cần cậu đặt chân vào căn nhà này, thì tôi có trách nhiệm phải nói mọi chuyện với cậu ! – ông nở nụ cười hiền hậu.

- Chúng ta quen nhau sao ? –hắn nhíu mày.

- Tôi là bề dưới, thưa cậu chủ ! – ông kính cẩn, điều đó khiến Jun còn tò mò ơn.

- Vậy nếu … tôi ko quen cô ấy và tôi ko ba giờ đặt chân vào ngôi nhà này? – hắn hỏi.

- Do ông Trời sắp xếp cả - ông điềm đạm – thì khi đó bí mật sẽ mãi mãi là bí mật thôi !

- Thế ông muốn nói gì ?

- Chuyện nói ra rất dài dòng, những gì tôi sắp nói hoàn toàn là
sự thật, cậu có quyền ko tin nhưng tôi khuyên cậu nên tin. Sự thật về
Zu, một quá khứ về con bé mà mọi người biết là 1 sự tạo dựng, người mẹ
‘giả’ ấy mất lúc con bé 5, 6 tuổi gì đó! Bà ta qua đời vì bệnh. - ông
thở hắt ra.

- Thế người mẹ thật của cô ấy ? Tại sao cô ấy lại ko biết gì hết ? – hắn nhíu mày.

Trước khi kể tiếp câu chuyện dài, ông nhấp 1 ngụm trà.

- Cậu có nhớ quá khứ năm xưa ko ? Cái con bé năm xưa cậu hay
chơi cùng, cả cái tai nạn năm đó nữa ! Lúc ấy cậu còn rất bé, cậu có còn nhớ hay ko ? – ông nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Cô bé tôi hay gọi là Mây ? Và hay gọi tôi là Mưa ?- hắn cần 1 sự khẳng định.

Ông ko trả lời, thay vào đó là 1 cái gật đầu.

- Vậy ra … - hắn dường như ko tin vào những gì mình nghĩ – vậy thì tại sao … ?

- Người cha của cô bé vốn là 1 thuộc hạ thân tín của cha cậu,
trên vạn người nhưng chỉ dưới 1 người thôi ! Thân phận của ba