
ều mà cậu
muốn làm, cậu đã đứng đây hơn 6 giờ đồng hồ chỉ để tận hưởng cảm giác
duy nhất là được ở gần nó, cậu rất muốn được nói chuyện, được chăm sóc
Yun, nhưng thật đáng buồn là cậu chỉ có thể lén nhìn nó qua cửa sổ.
Đêm nay cậu sẽ đứng canh ở đây và sáng mai khi Yun và mọi người thức cậu sẽ đi về, cậu không muốn làm ai bận tâm cả. Cậu tự thấy mình càng ngày
càng trở nên tồi tệ, bước ra cửa bao lần là bấy nhiêu lần muốn quay bước vào nhà, vậy mà vẫn cứ đi, vẫn cứ đến đây để thầm lặng dõi theo Yun
trong chua xót, đắng cay. Nhưng điều làm cậu đau lòng nhất là chẳng bao
giờ thấy Yun nở nụ cười.
Yun đứng ngay bệ cửa, nhìn thấy cậu, tim bỗng dưng thắt lại, khó thở hơn. Nó nhắm mắt lại lấy bình tĩnh nhưng
khi mở mắt ra người con trai ấy vẫn hiện diện ở đó, rất gần. Gương mặt
ấy giờ đây hốc hác quá, thần sắc trông cũng nhợt nhạt quá, trong vô thức bàn tay nó đưa lên muốn chạm vào mặt cậu. Ừ thì đã cố gắng rồi đó, mà
nó cũng có quên được đâu, càng cố lại càng nhớ nhiều hơn.
Yêu
nhưng không thể nói là yêu, nhớ nhưng phải cố gắng mà quên. Tại sao ?
Tại sao giữa hai người luôn có một khoảng cách vô hình, có một cản trở
khiến ai ai cũng đau khổ. Nếu cả hai đến với nhau thì người đau khổ sẽ
là Zan, nó hiểu Zan đáng được nhận sự chở che của cậu hơn nó, vì ít nhất bên cạnh nó còn có rất nhiều người, còn Zan thì chẳng ai cả.
Nó
phần nào cũng hiểu cảm giác mà một đứa con gái lớn lên không có mẹ, vì
thế nên không thể nhẫn tâm đến độ tướt đoạt cả Kỳ Lâm, vốn dĩ từ đầu Kỳ
Lâm đã ở bên Zan. Có trách thì trách số phận đã để họ lãng quên điều đó
như vậy.
Như bừng tỉnh, nó buông lõng tay khi sắp chạm vào mặt
cậu. Hít một hơi thật sâu nó từ từ đi ra sảnh bệnh viện, ngoài ấy chắc
sẽ không nồng nặc mùi thuốc khử trùng như trong này.
Biết quay đi là nên mà vẫn cứ luôn quay đầu ngó lại, con người đúng là buồn cười. Nó cười nhạt rồi vẫn chăm chăm cúi mặt mà bước đi, cho đến khi giật mình
vì giọng nói lạnh như băng của ai đó.
_Tôi biết thế nào em cũng đi ra ngoài mà, có biết cần phải kiêng gió lạnh không ?
Nó nhè nhẹ ngước mặt lên nhìn, định trốn đi mà cũng còn bị bắt gặp thế này thì… Người con trai trước mặt nhìn nó với đôi chút giận dữ, nên nói là
cô bé này không biết chăm sóc bản thân hay là cứng đầu, ngang ngược đây.
_Tôi …- nó ấp úng, rõ là mình sai rành rành ra đó nên không cãi đi đâu được.
_Không nói gì nữa, vào phòng đi nhanh lên.- cậu thuyết giáo, khoác lên người nó chiếc áo khoác của mình.
_Nhưng mà…
_Còn nhưng nữa, vào trong ấy đi, tôi có chuyện cần nhờ.- Khắc Minh xoay người kéo nó đi về phòng.
Cả hai người họ đều không nhìn thấy trong một góc khuất, đôi bàn tay cầm
chiếc áo khoác của Kỳ Lâm vừa hụt hẫng buông xuống. Cậu đắng lòng quay
mặt đi hướng khác, mấy lần rồi như thế, lúc cậu muốn đến gần quan tâm nó một chút là sẽ có người khác làm trước cậu. Chắc em đã không biết khi
không thấy em trên giường bệnh anh đã lo lắng tới mức nào !
Họ
vẫn nhìn thấy nhau, vẫn muốn chạm vào nhau, nhưng họ luôn phải đối diện
với người kia trong hoàn cảnh đau lòng nhất, tại sao giây phút đôi tim
họ hướng về nhau họ không thể nhận ra điều đó, ông trời thật biết trêu
ngươi con người. Cứ như rằng họ sắp gặp nhau trên đường là nó lại mọc ra một ngã rẽ, để một trong hai bẽ ngoặt bước đi cho người còn lại đứng
nhìn lòng mặn đắng.
Như lúc này đây, khi Yun về đến phòng chẳng
còn thấy Kỳ Lâm đâu nữa, một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm. Biết nhìn thấy là đau nhưng vẫn muốn thấy, biết đứng nhìn là đau khổ nhưng vẫn muốn
dõi theo.
_Anh vừa định đi tìm em, sao giữa đêm em còn đi đâu vậy cơ chứ ?!- Hoàng Quân thở phào khi thấy Yun vào phòng cùng Khắc Minh.
_Cô ấy định đi hóng gió đêm, phải canh giữ thật kĩ mới được.
_Em đúng là cứng đầu quá sức, bệnh đến thế mà còn muốn làm càng à ?!- Hoàng Quân đưa tay toan kí đầu nó, nhưng lại xịu ngay khi bắt gặp ánh mắt
buồn, cậu lấy tay xoa đầu nó, cười buồn.- Thôi vào giường nghỉ ngơi đi.
_Anh muốn nói gì với em mà !- sau khi vào giường ngồi, nó chợt nhớ và hỏi Khắc Minh.
Cậu gật đầu và tỏ thái độ e ngại trước Hoàng Quân, dù gì đây cũng là chuyện tối mật, không thể để lộ ra ngoài như thế được.
_Anh yên tâm, anh ấy cũng như tôi thôi, có thể sẽ giúp được gì cho anh thì
sao.- Yun nói nhỏ khi hiểu được chuyện cậu muốn nói là gì.
_Cậu
cứ nói, nếu ngại thì tôi có thể ra ngoài, cần gì thì nếu trong khả năng
tôi có thể giúp, chúng ta là bạn cùng lớp mà, đừng ngại.
Nghe Hoàng Quân nói, Khắc Minh mới chợt nhớ ra cậu là học sinh mới của lớp, bản tính không để tâm đến người khác là vậy.
_ Hai người có biết mật mã “ Ck 309-n15-d4 “ có nghĩa là gì không ?- cậu
hỏi, sau khi cảm thấy tin tưởng ở Hoàng Quân, vì nếu đã là một người
thân thiết với Bảo Ngọc thì người đó ắt hẳn là người tốt.
_Anh mở được tệp tin đó rồi à ?- nó lên tiếng.
_Ừ, thấy được mật mã đó và một lời khiêu khích “ Không cần biết ngươi là