
Kỳ Lâm vẫn gọi tìm Yun không ngừng nghỉ, cậu len lách khắp nơi chỉ mong
nghe được chút động tĩnh để tìm thấy Yun. Cậu rất sợ đã có thanh gỗ nào
đấy đè trúng nó, rất sợ nó đã ngất đi và không thể trả lời cậu được nữa.
Một thanh gỗ vừa rơi xẹt ngang tầm mắt cậu, vừa may tạo thành chút ánh sáng cho cậu nhìn thấy Yun. Không chờ đợi gì thêm, Kỳ Lâm lao đến cạnh Yun,
lay người Yun thật mạnh.
_Em tỉnh lại đi Yun, nhìn anh đi Yun,
làm ơn mở mắt ra nhìn anh đi.- ánh mắt cậu mừng rỡ nhưng vẫn còn chất
chứa nỗi lo, Yun bất tỉnh, nó chẳng hề nghe cậu gọi.- Yun à, em không
sao mà phải không, đừng buông xuôi nhé Yun, anh cần em lắm, đừng em nhé.
Nói rồi cậu bế thốc nó lên, vừa đứng dậy thì thêm một thanh gỗ nữa rơi
xuống chắng ngang đường cậu đi, vậy là họ mắc kẹt ở đó rồi. Kỳ Lâm hớt
hải nhìn quanh xem còn hướng nào đi không, nhưng một sự thật đáng buồn
là cậu bị vây kín bởi những tấm gỗ lửa, chúng cứ kêu lách tách, phừng
phừng thiêu đốt.
Cậu nhìn xuống Yun, vẫn chưa có một dấu hiệu nào khả quan hơn. Nó vẫn im lìm trong vòng tay cậu, bất động.
Không còn đường nào để chạy thoát, bế tắc, nhưng Kỳ Lâm vẫn mỉm cười, cậu
cuối xuống hôn nhẹ lên má nó, ừ thì nếu được chết cùng nó với cậu đã là
một ân huệ lớn rồi. Nhưng như thế không có nghĩa cậu từ bỏ ý định muốn
thoát ra ngoài, vì Yun xứng đáng được sống để có một cuộc sống tốt đẹp
hơn.
Cậu dự định chui qua một thanh gỗ, nhưng có vẻ khó khăn quá, vì cậu còn đang bế Yun nữa mà. Nhưng ông trời cũng đâu đoạn tuyệt hy
vọng của con người, bên ngoài, tiếng xe cứu hoả vang lên, nước, cậu cảm
nhận được những hạt nước đang rơi xuống, một lúc sau thì lửa tắt, cậu
đẩy thanh gỗ còn ấm nóng và bế Yun ra ngoài.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tất cả đều bình an.
Kỳ Lâm đỡ Yun tựa trong lòng cậu, vẫn cố sức lay cho Yun tỉnh, những tiếng gọi tràn ngập thương yêu.
Không phụ lòng chờ mong của mọi người, đôi mắt Yun hé mở, nó mệt mỏi nhìn màu trời sẫm tối, nhìn thấy gương mặt mà nó hằng nhớ mong, yêu thương không kể xiết. Nhưng nó quá yếu để có thể nói được gì lúc này. Chỉ im lặng,
nhắm nghiền mắt, tựa vào khuông ngực anh tìm chút bình yên, dù có muốn
buông tay đi chăng nữa thì yêu thương vẫn thế, vẫn chảy trong từng tế
bào con tim, vẫn khiến con người đi ngược dòng sinh tử mà sống trọn với
tình yêu của mình.
Một tháng sau khi vụ việc xảy ra.
_Yun đi Anh á, tại sao ??????- ngoài Kỳ Lâm là người vừa thông báo với họ ra, bốn người còn lại há hốc và bất ngờ không thể tả.
_Các cậu đừng thế có được không, tớ đang rối bời cả lên đây, tự dưng hôm qua Yun bảo với tớ như thế, em ấy nói muốn đi đâu đó một thời gian để suy
nghĩ về mọi thứ, rồi còn bảo thời gian trở về lá chưa xác định được nữa, phải làm gì đây.- cậu bí xị mặt ngồi kể lể, cũng chẳng rõ từ lúc nào
Angels của RoYal không còn là ba người nữa, con số ấy được cộng thêm hai ! Và bọn họ cũng thân thiết với nhau như thế đấy.
_Sao tớ chả
hay biết gì thế nhỉ, con bé này càng ngày càng cứng đầu, tại cậu dạy hư
nó cả đấy Kỳ Lâm.- Bảo Kỳ buông lời trách móc.
_Còn đổ cho tớ, anh trai như cậu thật là, mà Yun bảo là mai em ấy đi rồi.
_Cậu đã năn nỉ chưa ? * gật *
_Dụ ngọt hay dỗ dành gì chưa ? * gật *
_Vậy cậu đã tỏ tình với Yun chưa ? * lắc *
Lúc này Kỳ Lâm mới ngớ người, từ cái hôm xảy ra vụ cháy đến giờ cậu chỉ
toàn lo khi nào Yun chữa khỏi bệnh, khi nào Yun khoẻ mà vẫn chưa nhớ đến việc vô cùng cấp bách này. Một hành động vô cùng ngố và đáng yêu, cậu
đưa tay gãi đầu và tròn mắt nhìn bốn người còn lại.
_Không, tớ không giúp đâu nha. – Hoàng Quân lắc đầu, xua tay như đuổi dịch bệnh.
_Tớ cũng không đâu nhé !- Bảo Kỳ cũng phản ứng tương tự khi Kỳ Lâm nhìn sang.
_Hai cậu quả thật là, cả tháng nay tớ giúp hai cậu bao nhiêu vậy mà giờ đến
tớ lại bỏ ngang thế là sao.- quay sang Khắc Minh – Giúp tớ đi, nghĩ cách giúp nào.
_Đừng có kể công với tớ nhé, cậu chả giúp gì được cho
tớ với Hà Vân đâu đấy…nhưng mà…tớ giúp cậu là được chứ gì.- Khắc Minh
cười xoà, Kỳ Lâm quàng vai bá cổ cậu ríu rít cảm ơn.
_Tớ cũng giúp nữa.- Nguyên Khang lên tiếng. Kỳ Lâm nhìn sang hai người kia lườm nguýt.
_Xuỳ, đùa cậu thôi, nam nhi chi chí ai nhỏ mọn thế với cậu làm gì.- Hoàng Quân và Bảo Kỳ cũng cười xoà lên tiếng.
Một lúc sau, cả nhóm kéo đến tìm nhóc Huy để nhờ vả, vì họ biết chắc với kế hoạch này mà một ai đó kéo Yun đi là không được. Nó còn định đi không
báo trước nữa mà.
Sau khi nghe mọi người kể rõ sự tình, nhóc Huy gạt phắt, nhất quyết không chịu giúp.
_Cái đấy là tại anh không đối tốt với chị Linh, chị ấy giận bỏ đi là phải rồi.
_Mà nhóc giúp anh kêu Yun đến đó thôi, mọi chuyện bọn anh tự giải quyết
được cả mà, chị ấy giận lẫy anh thôi, nhóc mà không giúp chị ấy đi luôn
không về đó nhé.- Kỳ Lâm năn nỉ không thành liền chuyển sang hâm doạ
nhóc Huy.
Sau một hồi suy đi tính lại, nhóc Huy cũng gật đầu đồng ý.
Sáng