Polly po-cket
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323760

Bình chọn: 7.5.00/10/376 lượt.

hiết Linh đang về tới.Hắn hét lớn.

-Mai hẹn em 5h tại quán Bar Lưu Linh.Nếu em ko tới anh sẽ
vào tận lớp cho mà xem. 12A1 học viện Xuân Mộc đúng không? Anh biết chỗ đó rõ lắm.

Hắn quay đầu xe và vọt như bay.

-Hây!

Thiên Thiên thở dài

“Họa từ trên trời rơi xuống.Thiên Thiên, mày khổ rồi đây”.




Khu ổ chuột Tam Bần,ngoại ô Tp Xuân Mộc – nơi tồn tại một thế
giới hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt hoa lệ,hào nhoáng,sang trọng ,đẹp đẽ của
Xuân Mộc đáng tự hào… Nơi mà tập trung đủ loại người từ lao động nghèo cho tới
quân bất lương,trộm cướp,…

-Anh Cát Luân!Anh sao vậy?

Cô gái trẻ chạy tới dìu một thanh niên ngồi dậy.Gã dựa vào
tường, quằn quại, vật vã trong đau đớn vì cơn đói thuốc,sắc diện tàn tạ không
còn hình người. Ánh mắt gã ngây dại và hung tợn… Gã với tay về phía cô gái …

-Có…có thuốc cho anh không?

Cô gái lắc đầu thất vọng…

-Họ không chịu bán thiếu nữa.Em hết cách rồi.

Gã nhìn cô gái giận dữ,thù hằn, nói như quát ,như đe doạ…

-Em phải tìm thuốc cho anh ngay!Anh chết mất…

Cô gái nhỏ chỉ biết đứng nhìn… Không phải cô không muốn giúp
hắn,nhưng cô không thể… Gã con trai bỗng nhiên cố gắng đứng dậy bằng cách dựa
vào tường . Hắn định rời khỏi nhà . Miệng lẩm bẩm một cái tên…

-Thằng Trọng…

Cô gái nhỏ chạy theo níu tay hắn lại:

-Anh lại muốn đi tìm anh Trọng sao?

Hắn thô bạo gạt tay cô gái ra:

-Em mặc kệ anh đi!

Cơn đói thuốc đang hành hạ hắn. Hắn căm ghét con người tên Trọng
kia,nhưng vẫn kiên quyết đi tìm anh ta… Hắn thừa biết Trọng chỉ xem mình như
con chó,chạy tới cầu xin anh ta chẳng khác nào chấp nhận bị xỉ nhục và coi rẻ.
Hắn quên cả những tự ái vặt vãnh, chạy tới nhà Trọng. Từ lúc bước chân vào thế
giới của tử thần trắng, hắn đã đánh mất cái gọi là danh dự và lòng tự ái…

Tại quán Bar Lưu Linh-điểm đóng quân mọi ngày của Dũ Trọng,
tên con trai khi nãy đang quỳ mọt dưới chân anh ta cầu xin , sự đau đớn vật vã
hằn trên nét mặt và lời nói…

-Tao… van mày.Tao… đau lắm. Chết mất…

Trọng cười đắc ý. Anh ta biết Cát Luân-gã con trai kia- sẽ
không thể chịu đựng quá lâu. Anh ta đã bảo tất cả các tụ điểm bán thuốc không
được bán cho hắn,vì anh ta biết,khi Cát Luân bị dồn vào đường cùng,hắn sẽ quay
lại van xin cầu luỵ anh ta.

Trọng lại gần và ngồi xuống đối diện Cát Luân với những gói
hang trắng trong tay. Anh ta cười:

-Không tự ái nữa sao?Mày cần thuốc chứ gì?Tao có nhiều lắm.

Cát Luân với tay chụp lấy nhưng Trọng phũ phàng giật lên
cao-như đang chơi trò câu cá. Cát Luân vẫn đờ đẫn,không còn chút tự tôn nào…

-Phải…xin mày…

Trọng nhếch mép cười

-OK, được thôi ! Vậy thì đi bằng 4 chân sủa “gâu ,gâu” cho
tao xem nào?

Lương tri ít ỏi của Cát Luân nhắc nhở mình vẫn còn là một
con người.Còn hèn hạ nào hơn khi tự biến mình thành chó trước mặt kẻ thù ?

Vậy mà…hắn nhẫn nhục làm điều đáng khinh đó chỉ vì muốn được
thoả mãn cơn nghiện ma tuý…

-Không được!

Thiên Thiên ngăn hắn lại. Cô nhóc vừa tới ý như lời hẹn với
Trọng hôm trước vì không muốn anh ta tới trường mình làm loạn. Vừa lúc bắt gặp
chuyện này,cô nhóc rất bất bình:

-Anh có còn là đàn ông không hả?

Rồi cô quay sang Trọng:

-Anh không thấy mình độc ác lắm sao? Tôi sẽ báo cảnh sát về
việc làm của anh!

-Đó là chuyện của anh. Nó tự mò tới chứ anh đâu có ép? Còn cảnh
sát à? Trọng phì cười. Đây là địa bàn của anh,gã cảnh sát nào dám đặt chân vào
đây ?

-Anh…

-Thiên Thiên nhìn Trọng. Cô rít qua kẽ răng. Sau,cô quay qua
người thanh niên kia.Cát Luân nhìn Thiên Thiên bằng cái nhìn thật buồn rồi cười
ngây dại. Hắn vẫn quỳ và làm theo lời Trọng sủa “gâu, gâu”-“gâu, gâu”…

Trọng tiến lại ôm vai Thiên Thiên.

-Em thấy đó . Anh đã bảo là chuyện của anh . Anh chỉ ra điều
kiện thôi. Làm hay không là chuyện của nó. Em nhìn đi: nó không còn liêm sĩ, nó
không phải là con người.

-Anh…anh là quỷ dữ.Thiên Thiên này không bao giờ kết giao với
quỷ.Chuyện của các người,các người tự mà thanh toán lấy! Tôi đến chỉ muốn nói
anh biết: đừng bao giớ bén mảng tới học viện Xuân Mộc tìm tôi,nhất là kẻ giết
người như anh. Nếu không đừng trách.

-Thiên Thiên,anh…

Thiên Thiên bỏ đi.Trọng bực tức đấm bể cái bàn bằng kiếng
trước mắt không thương tiếc. Anh ta quăng cho Luân những bao thuốc Heroin khi
nãy rồi lên xe chạy theo Thiên Thiên. Luân nắm chặt gói thuốc lại và… cười, nụ
cười khó hiểu…

“Tao sẽ trả thù!”



-Thiên Thiên!

Trọng dừng chiếc mô to của mình lại ngay trước đầu xe của
Thiên Thiên. Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lung,căm ghét…

-Theo tôi làm gì?

Anh cẩn thận nhìn quanh,khi nhận thấy đoạn đường này không
ai qua lại,mới quay qua nói với cô nhóc:

-Em phải hiểu đó là công việc của anh.

Thiên Thiên cười nhạt,mỉa mai:

-Côn