
lấy tiền thì bỗng một giọng nói lạ vang lên:
-Chào em! Em học ở đây sao?
Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta-người thanh niên lái Taxi
mấy hôm trước
-Lại là anh sao?
-Trùng hợp thật nhỉ ?
Anh ta cười với cô. Anh ta có nụ cười thật dễ thương, khuôn
mặt cực kỳ đẹp trai và một cái gì rất cuốn hút cái nhìn của đối phương-đó là
ánh mắt biết nói… Thế nhưng Thiên Thiên vô tư thì không có quan tâm. Cô nhóc từng
“thề” là không thèm có bạn trai,vì đối với cô nhóc, con trai trên thế gian này
không có ai tốt và chung thuỷ hết. Chuyện tình yêu của các bạn cô nhóc là một bằng
chứng sống.
-Sao anh lại xuất hiện ở đây?
-Tại sao không?Nơi này đâu có đề bảng cấm,sao anh lại không
vào được?
-Có sao chứ.Vì đây là trường của tôi.Và tôi chưa từng gặp
anh trước đây.
-Anh là nhân viên mới của căn-tin.
Thiên Thiên chú ý anh ta hơn một chút. Đúng là anh ta đang
trong bộ dạng một người phục vụ trong căn-tin. Hèn chi cái bảng tuyển nhân viên
phục vụ treo mấy hôm nay đã được gỡ xuống…
-Sao anh kiêm đủ nghề vậy?
-Cuộc sống mà. Anh ta nhún vai.
-Khá khen cho anh đấy.
-Anh là Cát Luân.
-Tôi là Thiên Thiên.
Bỗng có một người thình lình vỗ vai Thiên Thiên.
-Ê, ai vậy?Giới thiệu tao coi.
-Thích thì tự làm quen.Tao không rảnh.
Cô bé bưng phần ăn của mình đi lại bàn. Cô bạn Thiếu Mi của
cô hình như có vẻ khoái cái anh chàng nhân viên cực kì đẹp trai có cái tên Cát
Luân đó.Nhưng ánh mắt anh chàng đó chỉ chú ý đến cô bé có mái tóc ngắn cột
thành cái đuôi gà với cái nhìn láu lỉnh Thiên Thiên.
Thiên Thiên hay xuống căn-tin vào giờ ra chơi thứ II,vì khi ấy
căn-tin vắng người,chứ không đông đúc với cái cảnh chen lấn hỗn độn như giờ ra
chơi thứ I. Mỗi lần như thế cô bé thường gọi một phần mì Pagetti với một tách
cà fê hoặc là một ly nước ngọt. Cô bé cũng rất thích ăn vặt,đặc biệt là kẹo và
bánh ngọt.
Hắn-gã nhân viên mới ở Căn-tin biết hết những món Thiên
Thiên thích,quen hết những người bạn trong lớp cô bé.Và hắn cũng rất được lòng
các cô gái trong trường. Thiên Thiên chỉ nghĩ anh ta đơn giản là một anh chàng
làm việc cho căn-tin trường chứ không suy nghĩ gì khác ,cũng không mải mai chú
ý thái độ anh ta với mình.
Có một hôm,có một cậu học trò khá lịch lãm cứ tò tò bám phía
sau cô bé xuống căn-tin.
-Thiên Thiên, bạn đi cùng mình nhé!Party hôm ấy vui lắm.
-Đã bảo không cơ mà.
-Nhưng mình đã hứa với tụi bạn sẽ đem bạn gái đến cùng.
-Tớ đâu phải bạn gái cậu đâu!
-Nhưng tớ thích cậu ,thật đấy.Tớ…
Ngờ đâu,một ly nước ngọt vô tình rơi tọt vào người cậu
ta,làm ướt hết cái trắng với cái màu đỏ đỏ của nước dâu trông thật khó coi.
-Ai vậy?
Cậu ta hét lên. Cát Luân bối rối xin lỗi. Cậu ta không muốn
bị mất điểm trước mặt người đẹp bằng cách quát tháo ầm ĩ nên đành bực tức bỏ
vào phòng vệ sinh.
Thiên Thiên cười khúc khích.Cô bé bắt gặp cái nháy mắt và nụ
cười thật tinh ranh của Cát Luân.Thiên Thiên nháy mắt đáp lại như một lời cảm
ơn.
Sau đó…
-Cậu bạn ấy phiền thật.Lúc nãy…thật cảm ơn anh.
-Không có chi.
Hắn cười. Cô nhóc quay qua nhìn hắn,hỏi:
-Anh không chạy Taxi nữa à?
Hắn lắc đầu:
-Không,còn chạy chứ ,nhưng anh chạy vào buổi chiều đến tối.
-Anh không đi học sao?
-Anh đã ra trường.
-Trường gì?
-Trường Luật. Em biết ĐH BestLaw chứ ?
Thiên Thiên mở to mắt nhìn hắn. BestLaw là một ĐH học thuộc
vào hang danh tiếng nhất thế giới và nhất đất nước giàu có này. Là nơi đào tạo
nên những nhà chính trị, những luật sư tài ba, những phóng viên gai góc… Nói
chung là nơi của những người nổi tiếng… Với sức học Trung bình Khá, Thiên Thiên
chỉ hy vọng tốt nghiệp Trung học và đậu vào một trường ĐH bình thường. BestLaw
là nơi cô không bao giờ mơ đặt chân tới…
Thiên Thiên nhìn Cát Luân với cái nhìn đầy nghi ngờ…
-Vậy tại sao anh ở đây?
-Vì gia đình muốn anh theo nghiệp kinh doanh của họ. Kinh
doanh về địa ốc ở Cát Lan.
-Xa vậy sao? Thì ra anh là một đại công tử bỏ nhà đi. Sao
anh lại không chịu an phận làm con cưng của cha mẹ mà phải bương trải kiếm sống
thế này chứ?
-Anh thích tự đi làm nuôi bản thân hơn. Dựa vào chính đôi
tay của mình. Anh đang kiếm tiền để làm một đề án nghiên cứu nhưng lại không muốn
cha mẹ biết mình đang ở đây,vì vậy mà đành phải làm thêm thôi.
-Vậy ư?
Thiên Thiên nhìn cậu con trai đó với cái nhìn đầy thiện cảm
và ngưỡng mộ. “Ít ra, anh ấy còn hơn khối người chỉ biết sống bám như một loài
tầm gửi ký sinh.Tuy có hơi khó hiểu và bí ẩn một chút, nhưng anh ấy có thể là một
người bạn tốt”
Thiên Thiên không tỏ ra vồ vập với Cát Luân,dù cái ấn tượng
về anh đã khác hơn cái lần anh là anh chàng quái xế khiến cô bé thót tim.Vốn là
một người ít khi để người khác thấy được tâm trạng của mình, Thiên Thiên vẫn tỏ
ra thờ ơ l