
/>
-Ok.Cái mạng này là của em. Anh sẽ đem về không mất một miếng
nào hết.Chịu chưa?
-Đáng ghét thật, vậy mà còn đùa được sao?
-Khuya rồi. Em ngủ đi,mai còn tới lớp nữa, cô bé của anh à.
-Anh… cũng vậy.
Cả hai đều lưu luyến rất lâu rồi mới chịu cúp máy. Sao cứ phải
cúp máy? Thiên Thiên không muốn Trọng cúp máy…
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. “Trọng ?” Đó là cái tên
đầu tiên hiện lên trong đầu Thiên Thiên.Tiếng chuông ấy dấy lên niềm háo hức của
Thiên Thiên.Cô nhóc vội bắt máy:
-Trọng!
Một khoảng im ắng nho nhỏ…
Vài giây sau, người ở đầu dây bên kia mới cất tiếng:
-Không phải Trọng. Là Cát Luân đây
-Ơ … anh Luân à?
-Hình như anh gọi tới không đúng lúc phải không?
-Không phải. À… mà anh gọi tôi có chuyện gì vậy?
-Anh đang ở dưới nhà em. Em ra ngoài với anh một chút nhé!
-Nhưng trời đã khuya lắm rồi.
-Đêm nay là Giáng Sinh mà.Anh lại không có bạn bè gì ở Xuân
Mộc này cả.
-Sao anh không về nhà dự Giáng Sinh với cha mẹ anh đi?
-Em xuống dưới này nhé!
-Ừmh, thôi được vậy .Chờ tôi năm phút.
Năm phút sau,Thiên Thiên có mặt dưới nhà. Nhưng bộ dạng rất
lén lúc. Vừa lúc nãy đi ngang phòng dì Linh thấy dì chưa về, có nghĩa là dì có
thể trở về bất cứ lúc nào và sẽ cấm túc cô nếu thấy cô nói chuyện với con trai
lạ mặt.
-Em ngại à?
-Phải.Tôi không muốn người khác thấy sẽ hiểu lầm.
-Người khác đó là ai?Trọng à?
-Sao anh biết anh ấy?Ơ…tôi…
-Thì chẳng phải em vừa gọi anh ta trong điện thoại là gì.
-Có gì thì anh nói mau đi. Dì tôi sắp về rồi đấy.
-Anh có một thứ cho em xem. Em phải đi với anh mới được.
Luân kéo tay Thiên Thiên nhưng cô bé nhanh hơn,nắm tay Luân
bẻ ra sau, dí hắn úp vào tường.
-Á!
-Anh muốn gì?
-Anh chỉ cho em thấy một thứ.
-Thứ gì?
-Chẳng phải em từng bảo mình thích một căn nhà gỗ trên cây
là gì?Đi, anh cho em xem.
-Thật không?
Thiên Thiên rất háo hức.Lúc này cô nhóc mới sực nhớ mình
đang khống chế Luân vào tường vì nghĩ hắn có “ý xấu” với mình. Con nhà võ thường
phản ứng rất nhạy như thế đấy. Vậy mà cô nhóc cũng không hiểu sao bị Luân hôn
lén tới hai lần… Xấu hổ thiệt !
Luân đưa Thiên Thiên tới khu rừng cây cạnh con suối phía sau
ĐH BestLaw.Đó là nơi Luân thường tới khi còn học ở đây. Ở đó cũng khá gần nhà
Thiên Thiên. Khu vực này vắng vẻ nên ít ai lui tới.Trước đây ở đó có một cây cổ
thụ to đùng.Thiên thiên và bạn bè từng cấm trại ở đây một lần. Đã lâu không tới,giờ
tự dưng trên cây cổ thụ đó xuất hiện một căn nhà gỗ y như trong phim của “Người
rừng Tarzan”.
-Em thích không?
-Nó to thật!
-Em lên xem đi.
Luân giựt cái dây thừng phía sau thân cây, lập tức từ trên rớt
xuống một cái thang dây.Luân thoăn thoắt leo lên trước.
-Lên đi.
-Ừ.
Căn nhà rộng khoảng 4m2 vừa đủ cho hai người và một cây
thông noel nhỏ.Bên trong Luân gắn một dãy đèn chớp nháy thật là đáng yêu.Hắn
cũng mua rất nhiều bánh kẹo cho cả hai.
-Em thích chứ?
-Thích.
-Anh làm nó cho em, coi như là quà Giáng Sinh cho em .Từ nay
em có thể đến bất cứ lúc nào em thích.
-Cảm ơn anh nhiều, nhưng …tại sao…?
-Vì em là người bạn duy nhất của anh ở thành phố này.
-Chỉ vậy thôi à?Không ý gì khác chứ?
-Không hề.
Thiên Thiên nhìn Cát Luân. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy
ở hắn có chỗ nào gian trá, ác ý. Vẻ mặt hắn hiền lành, đôn hậu… nói chung toàn
đem đến cho Thiên Thiên cảm giác hết sức bình yên, tin tưởng…
Cô nhóc áy náy về hành động của mình khi nãy…
-Xin lỗi khi nãy đã…làm anh đau.
-Không sao. Lỗi anh vô ý mà. Nào khai tiệc đi chứ.Giáng Sinh
vui vẻ!
-Ừmh, Giáng Sinh vui vẻ!
Thiên Thiên nói và híp mắt cười. Cô bé khi cười vẻ mặt cứ khờ
khờ nhưng đáng yêu vô cùng, như một đứa trẻ.
Trong một nhà hàng sang trọng,kín đáo, có một đôi tình nhân
đang dùng bữa tối.Trông họ thật đẹp đôi. Khẽ vuốt tóc cô gái, người đàn ông bảo:
-Thiết Linh, em ổn chứ?Anh trông em không được khỏe.Ở Sở Cảnh
sát nhiều công tác lắm sao?
-Em vẫn ổn.Nhưng em rất lo cho anh.Hành tung của anh không bị
ai phát giác chứ?
-Không, không những vậy còn được mọi người trong Bang hết sức
tin tưởng. Nhưng anh có chuyện muốn cảnh báo em. Em có biết chuyện Thiên Thiên
cháu em đang quen với Trọng lì không?
Thiết Linh giận dữ nắm cổ áo Bảo. Nàng rất cáu và bất ngờ:
-Cái gì?Sao em không hề biết?Có thật vậy không?
-Thật .
-Em phải ngăn nó lại. Nó không biết Trọng Lì là người như thế
nào hay sao?
-Anh nghĩ là cô bé biết rõ điều đó.
-Vậy cớ sao…
-Trọng tỏ ra rất yêu thương Thiên Thiên.Từ khi quen Thiên
Thiên cậu ta đã ngừng hẳn nhiều giao dịch buôn bán phi pháp và đang hướng an
hem đi theo một hướng làm ăn kh