
ãnh đạm.
Từ cổng sau của một nhà hàng sang trọng,một cô gái len lén bứơc
ra,cẩn thận nhìn quanh.Đó là một cô gái đẹp.Cô ăn mặc theo kiểu một gái bao hạng
sang,nhưng trên khuôn mặt vẫn còn lộ nét trẻ con,dù sự thơ ngây kia đã nhuốm bẩn
bụi đời.Cát Luân đợi sẵn nơi một góc tối.Thấy em gái,gã lấy chân dụi nhanh điếu
thuốc.
-Anh Luân.
-Cát Lan.Anh cần mượn em một số tiền.
-Để mua thuốc phiện nữa ư? Em không có.
-Không, anh mua một món quà cho một người bạn thôi.
-Cho ai chứ? Bạn? Anh đâu có bạn? Định gạt em nữa hả ?
-Em không cần biết làm gì. Anh sẽ trả lại mà.
-Em có một ít thôi.
-Vậy là được rồi !
Cát Luân cầm tiền rồi hôn lên trán em gái, náo nức bước
đi.Cát Lan không biết ông anh mình đang mưu tính điều gì nữa. Cô không tin anh
trai còn can đảm gặp lại những người bạn trước kia với cuộc sống bây giờ…
Trong khi đó tại nhà của Thiên Thiên…
Một người lạ với bộ vest trang trọng đứng trước của nhà cô
nhóc gõ cửa . Thiên vội vã chạy ra , cô cúi đầu chào.
-Chú tìm ai ạ?
-À không, tôi là người của công ty trang sức Rainbow. Có người
gửi đến cho cô Thiên Thiên một món quà và uỷ quyền công ty chúng tôi đưa tới
đây cho cô.
-Tôi ư?
-Vâng, cô vui lòng ký nhận.
-Ai gửi vậy?
-Tôi không biết. Người ấy không nói tên. Chỉ nói là quà
Giáng Sinh cho cô thôi.
Thiên Thiên hiếu kỳ mở cái hộp nhỏ người lạ kia đưa, mắt lúc
nhìn cái hộp, lúc liếc người lạ kia thật nghi ngờ…
Đó là một sợi dây chuyền có hạt ngọc trai và trắng muốt-là
món trang sức đang mốt nhất hiện nay và rất đắt giá. Nó bé xíu nhưng trông rất
tao nhã,đáng yêu lạ lùng!
-Chả lẽ là ông ấy…? Chắc là không đâu, cha mình thừa biết
mình đâu có thích trang sức.
Người lạ đi khỏi. Thiên Thiên lấy mảnh card nhỏ bên trong
chiếc hộp ra xem…
“Em thích không,bé yêu?Đây là quà giáng sinh,anh mong em sẽ
vui khi nhận được nó.Yêu em nhiều!
Trọng”
Thiên vừa đọc xong thì chuông điện thoại cô bé cũng vừa reo.
-Nhận được quà chưa,cô bé?
Thiên tỏ vẻ không hài lòng:
-Anh bày trò gì nữa hả? Nó quá đắt giá.
-Không đáng bao nhiêu đâu.
-Tôi không nhận đâu.
-Không được.Anh bắt em nhận.
-Không ai ép buộc được tôi.Tôi cá với anh đó. Ngày mai tôi sẽ
đem tới tận nơi trả lại cho anh. Tôi không thích nhận những thứ không thuộc về
mình . Tôi với anh chỉ mới biết nhau chứ chưa thân thiết gì hết. Tôi không muốn
người ta hiểu lầm và đánh giá tôi.
Trọng vờ như không hiểu:
-Hay em thích môt thứ khác?
-Phải.Đó là một thứ không đắt tiền nhưng rất quý giá.
-Em nói đi.
-Sự hướng thiện của anh.
-Anh đã hứa với em rồi-anh sẽ không buôn bán chất giết người
ấy nữa. Em còn nghi ngờ sao?
-Ừ đó. Tôi đâu phải kẻ ngốc, làm sao tin lời một kẻ như anh
được?
-Biết làm sao em mới tin?
-Anh phải chứng minh. Nói thì ai làm chẳng được?
-Em biết không?Thế giới của bọn anh cũng có người tốt kẻ xấu
chứ không nên đánh đồng ai cũng như nhau cả đâu.Tiền bọn anh kiếm ra đúng là bẩn
thiệt-theo cách nghĩ của đa số người không hiểu về bọn anh. Nhưng anh biết sử dụng
nó vào những mục đích lương thiện.
-Mục đích lương thiện? Anh nói khiến tôi mơ hồ quá.
-Được. Ngay bây giờ anh sẽ đưa em đến một nơi.
-Ngay bây giờ?
-Ừ.Bây giờ nhìn xuống dưới đường xem.
-Nhưng…
Thiên ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống bên dưới.Trọng xuất hiện
ngay dưới nhà Thiên Thiên khiến cô bé ngạc nhiên.Cô bé cúp máy và xuống dưới.
-Anh lắm trò thật. May cho anh là dì của tôi không có ở nhà.
Trọng cười rồi ném cho cô cái nón bảo hiểm, sau đó nói trong
lúc Thiên vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn hắn…
-Lên xe đi.
-Bây giờ thật sao?
-Chứ em bảo anh đùa à?Trọng Lì không bao giờ nói đùa .
Thiên Thiên nhún vai.
-Ok.Đi thì đi. Tôi mà sợ anh sao ?
Sau đó,Trọng đưa Thiên Thiên đến làng trẻ mồ côi ở cách đó
hơn trăm cây số. Trên đường đi,hắn trầm ngâm không nói lời nào.Người con trai
này lúc thì vồ vập,lúc lại thâm trầm gieo vào lòng Thiên Thiên một dấu chấm hỏi
to tướng.
Trại trẻ mồ côi nằm nép mình trong thị trấn đơn sơ,bình dị.
Khi xe vừa trờ tới cũng là lúc tụi nhỏ ùa ra đón Trọng như bầy ong vỡ tổ.Trên mặt
chúng đầy sự hân hoan vui thích.
-Anh Trọng, anh Trọng!
Thiên Thiên nhìn Trọng được vây quanh bởi lũ trẻ mà lòng cô
bé thấy thật dịu dàng, ấm áp.Trọng-chẳng còn sự ngạo mạn khinh thường mọi
khi.Thay vào đó là sự hiền hòa của một chàng trai giàu lòng nhân ái.Lắm lúc Trọng
nhìn Thiên Thiên cười một cách giản dị.Giây phút đó khiến trái tim cô bé mềm
nhũn ra.
Trưa hôm đó, họ ngồi bên nhau bên bờ hồ.Trong lúc bọn trẻ rượt
đuổi nhau rít rít sau lưng họ…
-Vậy anh là người bảo trợ cho nơi này sao?
-Phải.Bằng thứ tiền mà em cho là bẩn đó.