
eo
như những gì cô nhóc hiểu về Trong, có lẽ lúc này đây anh đang dựng xe ngay trước
cổng nhà cô, chỉ đợi cô về là cản không cho cô vào nhà và giải thích thế này thế
nọ. Thiên Thiên không muốn đối diện với con người ích kỷ, hẹp hòi ấy lúc này
chút xíu nào cả…
-Mình đi đâu tiếp đây?
-Anh muốn đưa em về nhà.
-Em không về. Về sẽ gặp hắn.
-Chứ em muốn đi đâu?
-Đi bên cạnh anh, đi đâu cũng được.
-Nhưng…
-Anh sợ Tiểu Lan lo lắng đúng không?
-Không phải.
-Chứ tại sao?
-Em là con gái. Mọi người sẽ đánh giá không tốt về em. Mặc
dù ở bên cạnh em anh rất vui, nhưng anh không thể ích kỉ được. Tới lúc em phải
trở về nhà rồi, bé con ạ. Lang thang mãi ngoài đường, người nhà sẽ lo lắng cho
em nhiều lắm, em biết ko?
Hoàn toàn khác với Dũ Trọng, Cát Luân luôn luôn cư xử đúng mực
và rất biết quan tâm tới người khác. Cách nghĩ và hành động của hắn lúc nào
cũng cởi mở, bao dung và ôn hòa. Đó là điều khiến Thiên Thiên càng lúc càng yêu
quý hắn, tôn trọng hắn. Bất ngờ, Thiên Thiên chồm lên ôm lấy hắn…
Vòng tay của cô bé-trong khoảnh khắc ấy- làm con tim hắn như
tan chảy ra…
Hắn biết chuyện mình đang làm rồi sẽ làm tổn thương Thiên
Thiên nhiều lắm. Nhưng…hắn chỉ có thể làm thế để trả nợ cho Trọng. Sau sự việc
lần trước hắn không còn hận Trọng nữa. Hắn nhận ra mối dây ràng buột thiêng
liêng giữa hắn và anh trai mình.Mối dây ấy không thể cắt rời.
Hắn thừa biết vị trí quan trọng của Thiên Thiên trong lòng
Dũ Trọng. Và hắn quyết định đánh đòn tâm lý sau cùng này để mang Thiên Thiên lại
cho Trọng.
Trước vòng tay của Thiên thiên,hắn cũng đã chân thành mà ôm
lấy cô nhóc vào lòng. Dù hắn có toang tính những gì đi nữa,hèn hạ đốn mạt cách
mấy đi nữa thì những tình cảm yêu thương mà hắn âm thầm dành cho Thiên Thiên
luôn là những tình cảm chân thật nhất. Hắn yêu cô bé nhưng… cũng như Trọng, có
một thứ còn quan trọng đối với hắn hơn. Đó là Dũ Trọng và Cát Lan,là anh trai
và em gái của hắn… Vì họ, hắn sẵn sang làm tổn thương người con gái mình yêu
thương, cho dù điều đó cũng có nghĩa là hắn đang làm tổn thương chính mình…
-Anh xin lỗi đã làm hỏng buổi tiệc của em.
-Em…em mới phải xin lỗi chứ. Anh nói đúng. Chúng ta nên về
nhà thôi.
-Em đổi ý rồi đấy à. Vậy mới là cô bé ngoan chứ.
-Đừng xem em như đứa con nít được không? Cát Luân,em… có cảm
giác thật có lỗi.
-Với Trọng ư?
-Không.Mà là với Tiểu Lan. Em…dường như em đang từ từ tách
anh ra khỏi cô ấy. Em thừa biết tình cảm giữa hai người. Nhưng em vẫn chen vào.
Em không thể ích kỉ như vậy được. Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với
anh. Nếu không sợ em…
-Sợ điều gì?
-Em sợ…em sẽ yêu anh.
Thiên Thiên tránh nhìn vào mắt Cát Luân lúc nói, và sau đó
cô nhóc vội vã quay lưng bước đi một mình. Cuối cùng thì cô cũng đã có can đảm
nói ra những gì mình nghĩ. Biết là sẽ phải thất vọng, biết là thật vô ích,
nhưng Thiên Thiên vẫn thu hết can đảm để nói. Ít ra cô nhóc biết mình sẽ không
bao giờ phải hối tiếc vì đã từng bỏ lỡ một cơ hội để người ấy biết tình cảm của
mình. Câm nín là một cảm giác rất khó chịu, đã bao giờ bạn nếm phải mùi vị ấy
chưa?
-Thiên Thiên…Có lẽ anh phải nói thật với em.Tiểu Lan…mà
không…phải là Cát Lan chứ.Nó là em gái của anh.
Cát Luân nói với theo. Thiên Thiên đột ngột quay lại nhìn hắn…
-Em gái của anh ư? Nghĩa là sao?
-Vì anh lỡ nói dối với em là em gái anh đã chết, em còn nhớ
chứ. Cho nên khi em tình cờ bắt gặp Cát Lan đi cùng anh, anh sợ em sẽ phát hiện
anh đã nói dối và ghét bỏ anh.Cho nên…
-Cho nên anh nói dối em?
-Phải. Khi ở bên cạnh em , em có biết rằng anh luôn luôn phải
che giấu những tình cảm của mình vì sợ em sẽ sợ hãi mà xa cách anh hay không.
Anh chỉ muốn gần gũi em với một danh nghĩa đàng hoàng. Anh đã cố gắng để làm một
người anh tốt,một người bạn tốt của em, anh không muốn làm em xao lãng học
hành. Đó chính là lí do mà…anh đã nói dối. Đó là điều bất đắc dĩ, Thiên Thiên
à.
-Vậy sao bây giờ anh lại nói thật với em?
-Anh nghĩ đã đến lúc nói thật với em. Ít ra em đã vựơt qua
được kì thi, không còn gì ảnh hưởng tới nữa. Anh yên tâm rồi. Dù em có nghỉ
chơi với anh, em không muốn gặp mặt anh nữa thì anh cũng chấp nhận.
-Tại sao chứ? Nghỉ chới với anh thì em chơi với dế à?
Hắn cười rồi gõ nhẹ lên đầu Thiên Thiên. Cô bé nhìn hắn và
cười, nụ cười xinh như búp bê.
Họ lặng lẽ sánh bước bên cạnh nhau cả một đoạn đường dài mà
không ai chịu nói với ai lời nào. Không có gì để nói, hay có quá nhiều điều để
nói mà không biết bắt đầu từ đâu cả?
Đến trước cửa nhà mình,Thiên Thiên vẫn không muốn vào. Đợi đến
khi Cát Luân vừa quay lưng đi,Thiên Thiên lại gọi:
-Ưmh…Anh Luân nè…
-Có chuyện gì?
-Em có một bí mật,chỉ muốn cho anh biết thôi. Cát Luân,em… ừ,
có lẽ…em yêu anh rồi.
Thiên Thiên nói thật nhanh. Môi cô bé mím lại,đôi gò má