Snack's 1967
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324222

Bình chọn: 9.5.00/10/422 lượt.

thì là gì nữa , đúng không nào!

Thiên Thiên đang nghĩ vẩn vơ thì Cát Luân cười, nói như tạt
một gáo nước lạnh vào mặt cô nhóc.

-Đùa thôi.Em tin có thiên sứ thật sao? Tình cờ anh gặp Mỹ
Nga, cô bé nói là em đang điên đầu với kì thi sắp tới. Không những vậy, em còn
đăng ký có một trường, mà đó lại là trường BestLaw nữa.

-Nó còn bảo em bị tâm thần hoang tưởng chứ gì. Hừ, xem bạn tốt
nói về nhau vậy đó. Lần sau gặp em sẽ băm nó như luôn! Sau một hồi lảm nhảm một
mình, Thiên Thiên quay qua Luân. – Thế nên anh đem sách tới cho em đọc? Vô ích
thôi, sách giáo khoa em đọc còn chẳng hiểu quái gì hết, nói chi đến…

-Anh sẽ giúp em.

Thiên Thiên nhìn hắn, một chút nghi ngờ…

-Nhưng…anh đến rồi đi như một cơn gió làm sao tìm được
anh…à, để hỏi những điều không hiểu ấy mà.

-Từ ngày mai chúng ta hẹn nhau ở căn nhà gỗ, anh sẽ giúp em
hệ thống lại mọi thứ. Gặp nhau ở nơi đây không tiện lắm.

-Sao anh không công khai làm gia sư cho em? Dì em sẽ không
la đâu.

Luân giật mình khi nghe đến đó.

-Đừng nói chút gì với dì em về anh.Hứa đi.

-Em hứa, nhưng tại sao…

-Thôi, thời gian không còn nhiều. Bắt đầu bài học đầu tiên của
khóa học cấp tốc đặc biệt nhé?

-Vâng! Thưa thầy!

Chưa bao giờ Thiên Thiên hình dung ra có một lúc nào đó mình
lại chịu ngồi vào bàn và học tập cật lực và nghiêm túc như lúc này. Thứ nhất,
cô nhóc không muốn Cát Luân phí công. Thứ hai, cô thật sự muốn bước chân vào
ngưỡng cửa BestLaw, và thứ ba, cô muốn cho Cát Luân thấy thật ra não mình cũng
có chút xíu “nếp nhăn”, chứ chẳng hề “phẳng lì” như người ta bảo.

Dưới sự hướng dẫn của Cát Luân, những con số khô khan, những
công thức quái ác, những định luật cao siêu,v.v… trở nên hết sức hấp dẫn, cuốn
hút. Thiên Thiên tự hỏi: tại sao Cát Luân không chịu làm thầy giáo? Anh chắc chắn
sẽ là một nhà giáo cực lỳ giỏi! Và… cũng cực kỳ… đẹp trai nữa… Nghĩ tới đoạn ấy,
Thiên Thiên cười mỉm mỉm, má ửng đỏ…

Thiên Thiên đang vừa cắn bút suy nghĩ bài toán Luân cho, vừa
để đầu óc đi du lịch lung tung, lắm lúc cười một mình. Cát Luân liền lấy viên
phấn bắn thẳng vào ót Thiên Thiên thì cô nhóc mới chịu bừng tỉnh.

-Áu! Ai cho anh chọi lén chứ? Phải la lên trước khi động thủ
chứ !

-Đang nghĩ cái gì đấy? Làm bài xong chưa?

-Xong rồi, thưa thầy Cát Luân.

Thiên Thiên đẩy tập về phía Cát Luân. Luân nhìn bài cô bé
làm rồi gật gù:

-Đúng rồi.Em đã nắm bắt được vấn đề rồi đó.Bây giờ chỉ cần
rèn luyện kĩ năng làm bài thật nhanh nhưng đồng thời phải mạch lạc và chính
xác.Nếu không em sẽ không đáp ứng được lượng bài tập mà đề thi ra.

-Em hiểu rồi.

Cô nhóc nói, rồi chợt nghĩ tới điều gì đó,ngước lên nhìn Cát
Luân…

-Học viện Bestlaw…nghe nói khó lắm phải không?

-Em phải tự tin chứ. Nếu cứ đà này em có thể kiếm được 9-10
điểm như chơi.

-Sao anh nói có vẻ tự tin quá vậy?

-Thầy giỏi thì trò phải giỏi thôi.

-Cao ngạo.

-Em học bài hết chưa?

-Rồi.

-Bây giờ anh phải khảo bài.Nếu thuộc hết anh sẽ bao em bữa tối.Chịu
không?

-Chịu liền.

Thiên Thiên đọc nhanh.Cát Luân không cần đến sách nhưng hắn
vẫn nhớ và nhận ra những sai sót của Thiên Thiên.Cái đầu của hắn sao lại chứa đựng
được lượng thông tin khổng lồ đến vậy? Hắn luôn khiến Thiên Thiên phải nhìn bằng
ánh mắt hết sức khâm phục và ngưỡng mộ!

-Tạm ổn.Thôi được, chúng ta đều đói. Mình đi thôi.

-Hoan hô!

Ngoài đường, cả thành phố đã lên đèn.Những ngọn đèn neon đủ
màu chớp nháy lấp lánh cứ như làm mờ mắt con người.Nó hoàn toàn khác với sự yên
tĩnh ngọt ngào ở vùng biển Nhật Dương và đảo Cá Vàng. Bỗng nhiên Thiên Thiên thấy
nhớ những ngày tháng bị lạc trên đảo biết bao. Những ngày tháng ấy đã giúp cô
nhóc nhận ra con tim mình có những thay đổi thật lạ lùng… Lặng nhìn những đôi
trai gái cặp kè, khoát tay nhau dập dìu trên phố, Thiên Thiên cũng muốn được
như họ… Cô nhóc len lén nhìn qua Cát Luân.

“Anh ấy đang nghĩ gì mà trông ánh mắt xa xăm, vô hồn đến vậy?
Anh có cái gì đó là lạ… Mà… dù anh có hơi khác mọi ngày thì… em vẫn thật sự rất
vui khi được đi bên cạnh anh như thế này, anh biết không hả, anh Cát Luân?”

Thiên Thiên nhẹ nhàng, lẵng lặng khoát tay hắn.Cử chỉ vừa rụt
rè vừa dễ thương, tỏ ra can đảm lắm nhưng lòng cứ sợ bị từ chối hay phản ứng lại.
Cát Luân nhìn cô bé một thoáng rồi cứ để thế. Họ đi tiếp. Cô bé hỏi.

-Em khoát tay anh như thế có khiến bạn gái anh hiểu lầm
không?

-Bình thường thôi.

-Em có thể đi bên anh thế này mãi không?

-Nếu như em muốn

-Em…em rất muốn.Thiên Thiên nói thật khẽ.

Cát Luân vờ không nghe. Hắn chỉ tay về phía một quán cóc nhỏ
dựng ngay góc đường đằng kia-một gian hàng thô sơ với chiếc xe đẩy nhỏ, một ông
chủ quán vóc dáng cũng nhỏ, bàn ghế bày biện cho khách ngồi cũng khá nhỏ, khá
khiêm tốn…

-Mình lại kia đi.Đói lắm rồi.

-Dạ