
ãy hãy quên nó đi. Thiên Thiên
thế nào mày phải là người rõ nhất chứ.
- Đúng là em có quen biết Thiên Thiên phải không?
- Phải.Không những vậy tao còn có một kế hoạch hay ho liên
quan tới cô ta. Tao… sẽ lôi cô bé yêu dấu của mày xuống bùn với mình.Và sau đó
tao sẽ hả hê trước sự đau khổ của mày.
- Em không nên trả đũa bằng cách đó.
- Không ư?Nhưng tao thích. Tao thích nhìn sự đau khổ, bi lụy
của mày kìa.
Anh sẽ không cho phép chuyện ấy xảy ra! Hơn nữa… em sẽ không
làm vậy nếu em yêu Thiên Thiên.
Cát Luân bật cười giòn, cao ngạo, rồi kế đên như miệt khinh…
- Tao không yêu Thiên Thiên. Hạng con gái vừa ngốc vừa côn đồ
đó tao không quan tâm tới đâu.
Trọng cau mày tức giận:
- Nếu vậy thì hãy tránh xa cô bé ra!
- Cuộc vui chơi chưa chấm dứt mà. Mày chưa được xem đoạn kết
mà, phải không?
- Mày…mày định làm gì?
- Đừng có hét lên thế chứ.Ráng mà dưỡng thương đi. Đừng bao
giờ ảo tưởng rằng sau lần này tao sẽ tha thứ mà mang ơn mày, quỳ lụy mày, hay
chấp nhận thừa nhận mày. Mày biết không,sự cao thượng của mày là sự sỉ nhục đối
với tao.Tiêu Dũ Trọng, tao hận mày, suốt đời này tao sẽ hận mày. Tao sẽ làm cho
mày phải hối hận vì đã cứu tao. Tao sẽ khiến cho mày phải hối hận, phải đau khổ
khi nhìn Thiên Thiên… cũng như mày đã gây với tao!
- Không được đụng đến ThiênThiên! Tao-cấm-mày.
Trọng rít lên, nhấn mạnh từng chữ một.
- Hãy chống mắt lên mà xem.Có ngon thì hãy giành cô bé bằng
chính khả năng của mình đó. Nhưng Tiêu Dũ Trọng à, tin tao đi! Mày cũng chỉ là
thằng thua cuộc thôi. Trò chơi thú vị này, tao nhất quyết không thua.
- Được, tao nhận lời khiêu chiến của mày đó.
Cát Luân đưa đôi mắt lạnh lùng, ngạo nghễ về phía Trọng. Đôi
mắt ấy khiến anh sợ… Gia Cát Luân của học viện BestLaw với cái bộ óc mưu tính
thiên tài dường như đã quay trở lại. Và lần này, hắn không dùng nó vào việc tốt
mà lại sử dụng nó để hại người. Mối nguy hiểm này thật khó lường. Liệu trong đầu
hắn đang lên kế hoạch gì để nhắm vào Thiên Thiên đây?
Tháng năm,tháng cuối hạ để đón hè. Trong lúc ấy, như bao cô
cậu bé cuối cấp khác, Thiên Thiên chuẩn bị bước vào kỳ thi quan trọng. Đó là
thi Đại học. Cô nhóc cố gắng gạt đi những chuyện tình cảm bên lề để tập trung hết
cho việc học. Cô muốn gạt hai chữ Cát Luân khỏi đầu để nghĩ tới nhưng phương
trình toán khó điên đầu trên lớp… Nhưng ngày cuối cùng của quãng đời trung học
vậy là cũng lặng lẽ trôi qua, với bao nuối tiếc, với bao kỉ niệm…
Vậy mà,Cát Luân lại một lần nữa xuất hiện…
Một buổi tối, Thiên Thiên đang chăm chỉ “gạo bài”, thế nhưng
cứ bao nhiêu vô thì lũ lượt kéo nhau ra khỏi đầu cô. Đôi lúc chúng còn lôi kéo
thêm mớ kiến thức “bạn bè hàng xóm” trôi tuột đi cùng mình. Thiên Thiên ngán ngẫm
gác tay lên trán: mình ngốc đến thế sao ta? Mục tiêu trước mắt, trường đại học
BestLaw danh tiếng… sao mà xa xăm quá… Dường nhừ mình đang làm điều gì vượt quá
khả năng thì phải. Sao mình lại đăng ký cái trường ấy chứ? Đó là nơi của những
thiên tài kia mà.Đó là nơi dành cho những người nổi trội như chị Mộc Lan, cho
anh Cát Luân… Cát Luân… Không! Nhất quyết không được nghĩ tới anh ấy nữa. Tình
cảm gạt qua một bên, việc học phải đặt lên hàng đầu! Cố lên, cố lên Thiên
Thiên. Mày sẽ làm được mà !
-Thiên Thiên!
Cô bé nghe có tiếng ai gọi thật khẽ, một giọng nói thân quen
theo gió lùa vào…
“Mình nghe giọng anh Cát Luân gọi mình thì phải. Chuyện gì
thế này? Đã bảo không quan tâm kia mà !
-Thiên Thiên! – Lại cái giọng nói ấy. Nó phát ra từ ngay bên
ngoài cửa sổ. Lần này lớn hơn một chút và rõ ràng là nó có thật, không phải ảo
tưởng. Rõ ràng có tiếng ai đó rất giống Cát Luân và người ấy đang đứng bên
ngoài lan can cửa sổ.
Đặt quyển sách xuống, cô nhóc vừa cố lê thân dậy, vừa cất tiếng:
-Ai kiu tui? Sao không vào cửa chính?
-Anh đây. Cát Luân đây.
-Cát Luân!
Thiên Thiên vội vã lao tới kéo cửa sổ ra và vui mừng khi thấy
đúng là Cát Luân. Hắn bí mật lên phòng Thiên Thiên bằng cầu thang phía bên
ngoài.Cô bé cẩn thận nhìn quanh rồi mở cửa rộng cửa ra cho hắn vào.
-Khẽ khẽ.Dì em ở dưới nhà đấy. Mà sao anh đến đây vào giờ
này?
-Anh đem cho em cái này.Nó sẽ giúp ích cho em nhiều lắm.
Hắn đặt trước mắt cô những quyển sách dày cộm, nhìn thôi đã
chóng cả mặt…
-Những quyển sách dày cộm này…anh muốn giết em sao!
Hắn phì cười rồi cốc nhẹ lên trán cô nhóc:
-Anh sẽ giúp em ôn thi. Nhất định sẽ đậu vào BestLaw.
-Sao anh biết chuyện đó?
-Anh được thiên sứ phái xuống đây giúp em mà.
-Xạo, không tin.
Thiên Thiên dẩu môi, nhìn anh đầy “nghi ngờ”. Dường như
trong đầu cô nhóc cũng hơi tin tin vào những gì Luân nói,về chuyện Cát Luân là
thiên sứ ấy mà, dù nó có vẻ khá hoang đường. Bởi vì cứ mỗi khi cô đang hết sức
bế tắc thì cứu tinh lại xuất hiện. Không phải thiên sứ phái Cát Luân xuống giúp
cô