
vào, vũ khí sẵn sàng và vẻ mặt hầm hầm sát khí.Cuộc hỗn chiến diễn ra vô
cùng ác liệt…
Lúc ấy, Dũ Trọng mới thật sự ngất đi… ngay trên tay Cát
Luân, nét mặt anh vẫn lộ một niềm vui…
- Anh!
Cuộc hỗn chiến chỉ kết thúc khi có sự can thiệp của cảnh
sát. Đó là một sự việc hơi bất ngờ bởi vì những cuộc thanh toán giữa các bang
phái thường diễn ra dưới một luật bất thành văn của giới giang hồ: tuyệt đối mật.
Lão Cảnh không điên khùng gì mà đi gọi cảnh sát để bắt chính mình. Thế rồi cuộc
hỗn loạn cũng khiến người ta chẳng hơi đâu bận tâm tới điều bất thường ấy nữa.
Ngay trước khi cảnh sát ập tới, bọn người của Trọng đã kịp
đem anh và Cát Luân rời khỏi nơi đó…
Bệnh viện trở nên náo loạn khi bỗng dưng có một toán người
xông vào bệnh viện với những gương mặt khẩn trương, lo lắng, đằng đằng sát
khí…Ai cũng -không ít thì nhiều- đầy thương tích.
Hai anh em họ lập tức được đưa vào băng ca cấp cứu…
Trọng phải lập tức chuyển vào cấp cứu vì xuất huyết trong
não do những cú đập ác ý vào đầu…
Nhiều giờ trôi qua…
Đèn phòng mổ vụt tắt…
- Bác sĩ, đại ca của chúng tôi…
- Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?
Ông bác sĩ cởi khẩu trang ra, nhìn họ và nói với một giọng đều
đều…
- Chấn thương khá nặng nhưng đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tuy
nhiên còn phải ở lại theo dõi một thời gian xem có biến chứng gì xảy ra không
đã. Bây giờ chuyển bệnh nhân vào phòng hồi sức, đợi khi anh ta tỉnh lại thì có
thể vào thăm…
Tuy nguy hiểm đã qua, nhưng một khi Trọng chưa tỉnh lại thì
anh em ai cũng bồn chồn. Bảo cứ đứng ngồi không yên.Đám anh em đến đóng đô đầy ở
Bệnh viện khiến cả bệnh viện đều đầy mùi sát khí, bệnh nhân đi qua dòm dòm ngó
ngó, vừa sợ vừa tò mò…
Cát Luân bị thương nhẹ hơn nên cũng chóng hồi phục. Hắn nằm
ngay phòng bên cạnh. Hắn muốn bước qua xem tình hình Trọng ra sao nhưng từng đoạn
chi trên cơ thể hắn cứ như rệu rã,không theo sự điều khiển của hắn nữa… Hắn bực
bội, căm tức chính mình!
“Thà kẻ nằm đó là mình thì có lẽ mình không thấy bức rức như
lúc này. Mình không bao giờ muốn mắc nợ hắn! Mình…mình đã sai rồi sao? ”
Có tiếng chân ai đó chạy rầm rập hối hả bên ngoài.Một giọng
nói làm tim hắn bỗng bồn chồn, giọng nói khiến cho hắn nhớ nhung… Đó cũng là giọng
nói mà hắn đang trốn tránh vì sợ mình không đủ sức chống lại…
- Trọng sao rồi hả anh Bảo?
- Qua cơn nguy hiểm rồi. Em đừng lo.
- Kêu em đừng lo mà coi bộ dạng các anh kìa, có chút sinh
khí nào đâu? Tại sao các ngừơi lại cứ thích đánh nhau như thế chứ?
- Lần là tại người ta gây chuyện với tụi anh.
- Em không cần biết, đánh nhau là sai rồi. Xem kìa. Mặt mày
ai cũng đầy thương tích. Mọi người nhìn đi, bộ dạng này khiến ai nhìn cũng phải
e sợ. Không thương tích thì các người xấu lắm sao? Chưa đủ để mọi người sợ các
người sao?
Đáp lại cô nhóc chỉ có những cái cúi đầu hoặc quay mặt đi…
- Sao thế?Sao ai cũng chỉ biết cúi đầu là xong à?
Bỗng một giọng nói vang lên…
- Chị có im được không hả?
- Ai dám lên tiếng đó?
Người ấy là Cát Lan. Cô ngồi khuất sau dãy ghế chờ. Cô đã
quá lo lắng vì hai người cô yêu quý cùng lúc vào đây, trong tình trạng này… Những
câu nói dạy đời khó nghe của một đưá con gái không biết gì về thế giới phức tạp
này khiến Cát Lan nghe chẳng lọt tai chút nào. Quá ức chế, cô phải quát lên.
Hai cô gái nhìn nhau quyết liệt…
- Là cô à!Thiên Thiên tròn mắt hỏi Tiểu Lan.
- Là tôi đó! Thì sao hả?
- Sao cô lại ở đây?
- Tôi ở đây vì lo cho anh Trọng. Tôi thật sự lo lắng cho sự sống
chết của anh ấy chứ không phải như cô, chỉ biết làm ra vẻ kể cả lên giọng dạy đời
người khác. Cô tưởng mình là ai mà có tư cách ấy hả?
- Sao cô…
Thiên Thiên ngạc nhiên hơn, cộng thêm một chút ngượng ngịu
sượng sùng. Sau đó, cô nhóc nghĩ đến Cát Luân. Cô tự hỏi cô gái kia là ai sao đều
có sự liên quan nào đó tới cả Dũ Trọng và Cát Luân hay không? Hay là… cô ta bắt
ca hai tay?
“Cái con bé này đang làm gì ở đây chứ hả? Đã là vợ sắp cưới
của anh Luân mà còn quan tâm tới Dũ Trọng là sao?”
Thiên Thiên nghĩ, rồi cô bé hỏi:
- Thế cô quăng Cát Luân ở đâu rồi?
Thiên thiên chỉ định hỏi một cách mỉa mai với Cát Lan,nhưng
không ngờ là…
- Phòng bên cạnh đó.
Tim Thiên Thiên thót lại…
- Sao… sao lại ở bên đó?
- Thì cũng bị đánh. Hừ, cô thật sự ngây thơ hay vờ ngây thơ
vậy chứ?
- Hai người đó đánh nhau à? Đừng nói là tại tôi chứ? Nói đi,
anh Trọng đánh Cát Luân phải không hả?
- Chị tưởng chị là ai mà họ phải đánh nhau vì chị chứ? Đừng
có hoang tưởng!
- Tôi không nói với cô nữa.Tôi vào thăm Cát Luân
- Đi cho khuất mắt đi! Anh Trọng đã có tôi lo rồi. Cát Lan
rít qua kẽ răng. Mắt cô lại nhìn về phía phòng bệnh của Trọng, đầy lo lắng… đầy
yêu thương…
Lúc ấy,Thiên Thiên đã chạy nhanh vào bên trong. Khô