Insane
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

nghe lầm.

- Nó không có tiền mà dám vay của Lão Cảnh 100 triệu lãi cao
30% một tháng. Nó điên rồi đại ca à.

- Nó dùng tiền đó để làm gì?

- Em không rõ lắm, nhưng hình như mấy ngày nay nó hay ra vào
cô nhi viện. Chắc là đem vào ấy. nếu anh muốn em sẽ lập tức xác minh điều đó
cho anh. Nhưng có lẽ 90% là thật đấy.

- Nó điên sao?

Trọng tức giận đập mạnh tay lên bàn rồi đứng phắt dậy. Phát
Rô đưa mắt nhìn đại ca của gã, dò hỏi để biết kế tiếp phả làm gì.

- Bây giờ sao đây đại ca?

- Rút tiền trong tài khoản của tao trả cho Bảy Cảnh ngay lập
tức.

- Lão ta sẽ không nhận đâu.

Giọng một người đột ngột chen vào. Mọi ánh mắt dồn về con
người vừa xuất hiện đang bước tới chỗ Trọng. Anh em nhìn người ấy cũng hết sức
tôn trọng và nể sợ không kém gì Dũ Trọng.

- A, anh Bảo, anh mới về?

Phát Rô reo lên, Bảo chỉ liếc gã một cái, sau đó không quan
tâm tới gã béo ấy nữa, anh đi thẳng đến chỗ Trọng.

- Chuyến đi sao rồi?Trọng hỏi.

- Công việc ổn thỏa.Các sòng bạc đã đi vào hệ thống.Ngay tại
các vùng biên giới đó đều có tay chân của chúng ta.Không lo nữa.

- Kinh doanh sòng bạc không lời bằng buôn bán thuốc phiện
nhưng ít ra cũng ít nguy hiểm và rủi ro hơn nhiều. Anh em trong bang có cái để
kiếm tiền, mà lời hứa với Thiên Thiên vẫn có giá trị. Điều tôi đang lo bây giờ
là thằng chó Cát Luân.Nó đang cố tình bày trò để thách thức lòng kiên nhẫn của
tôi mà.

- Chắc không phải vậy đâu. Đây có lẽ là một trong những âm
mưu thâm độc của lão Bảy Cảnh với cậu đó, Dũ Trọng à. Trong vụ giành địa bàn để
kinh doanh song bạc ở vùng biên giới vừa qua, chúng ta đã thẳng tay hất cẳng Bảy
Cảnh không thương tiếc.Chẳng biết từ đâu lão biết mối quan hệ của cậu và thằng
Luân cho nên lão nhắm vào nó, cũng là để dằn mặt cậu.Cho nên…

- Sao?

Trọng quay qua Bảo đợi câu trả lời. Từ bao giờ, lời nói của
Bảo được Trọng hết sức xem trọng. Bảo chính là cánh tay trái đắc lực của Trọng,
là người có quyền hạng tối cao thứ hai trong mắt các anh em khác trong bang.

- Nếu tôi đoán không lầm, dù cậu có đưa tiền xong chưa chắc
lão chịu thả người.Phải chờ đợi phản ứng của lão thôi.

- Chờ đến bao giờ đây!

Dũ Trọng tỏ ra rất nóng lòng. Anh biết rằng, một khi lão ta
biết Cát Luân là em trai của hắn, lão sẽ bày đủ trò để hãm hạ, hành hạ Cát Luân
cho bõ ghét, và cũng để cho Trọng biết rằng cái gì lão đã muốn lão sẽ làm đủ mọi
cách đạt được, bất chấp thủ đoạn. Một Gia Cát Luân nhỏ nhoi kia suy cho cùng chỉ
là một con cờ chốt trên bàn cờ tướng, muốn thí lúc nào cũng được!

- Hay là bỏ thí cái thằng đó đi. Phát Rô chen vào, gã mỉm cười
như thể ấy là một “đại sáng kiến”

- Câm đi! Tuyệt đối không được!

Trọng có thể chấp nhận nhượng đi một phần lợi ích của mình
chứ nhất quyết không thể coi Cát Luân như con cờ thí. Dẫu Cát Luân vẫn ngoan cố,
bướng bỉnh không chịu khuất phục và thừa nhận người anh cùng cha khác mẹ là
anh, anh vẫn không thể để mặc sự sống chết của hắn. Bảy Cảnh là con cáo già
thâm độc và nguy hiểm trong thế giới ngầm này. Cát Luân rơi vào tay lão chắc chắn
lành ít dữ nhiều!

Chuông điện thoại của Trọng reo.Nhìn số, Trọng biết ngay là
ai.

- Chú Bảy đó à? Sao hôm nay có nhã hứng gọi cho tôi vậy?

- Lâu quá không nghe giọng thằng cháu, làm chú hỏi thăm cháu
cũng không được sao?

Trọng cười gằng khinh bỉ, nhưng có lẽ lão Bảy không hề biết
sự khinh bạt lộ rõ trên từng nét mặt của anh. Đâu dây bên kia, lão già vẫn nói
tiếp:

- Chú có một chuyện làm ăn muốn bàn với con đây. Àh, còn có
thằng Luân ở đây nữa. Con biết thằng nhóc Gia Cát Luân chứ hả?

Trọng thừa biết đó là sự đe dọa dành cho mình. Tay anh dường
như chỉ một chút nữa thôi là bóp nát cái điện thoại trên tay. Nhưng anh kịp giữ
mình bình tĩnh lại. Lúc này đem Cát Luân ra khỏi lão mới là việc hàng đầu phải
làm. Cố giữ nhịp thở và một thái độ lịch sự, hòa nhã với kẻ bề trên, Trọng nói:

- Được, vậy ta gặp ở đâu, mấy giờ?

- Tối nay, lúc bảy giờ tại nhà hàng Bali. Đi một mình đó. Chỉ
chú cháu ta hàn huyên với nhau thôi nhé.

- Ok, tôi sẽ đúng giờ.

Lão cúp máy cái rụp.

Trọng đưa tay nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 33 phút rồi…

- Đại ca!

- Không sao đâu. Một mình tôi sẽ tới đó. Trong lúc tôi đi, mọi
chuyện…

Trọng nhìn Phát Rô rồi lướt qua gã thật nhanh, nhìn sang các
an hem khác, cuối cùng chuyển ánh nhìn sang Bảo. Trọng đặt tay lên vai Bảo, bóp
chặt:

- Thay tôi chỉ bảo và hướng dẫn các anh em lúc tôi đi được
không?

Bảo gạt tay Trọng ra, lắc đầu:

- Họ sẽ nghe lời tôi nếu không có cậu hay sao?

- Sẽ chứ. Vì đó cũng là lệnh. Nói rồi Trọng quay qua mọi người.-
Các anh em nghe đây, một khi tôi chưa trở về, anh em toàn bang sẽ phải nghe
theo lời anh Bảo. Lời của anh ấy cũng chính là mệnh lệnh của tôi. Mọi người
nghe rõ chưa?

- Rõ!!!

Mọi người đồng loạt hô lên, chỉ trừ m