Polly po-cket
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324284

Bình chọn: 10.00/10/428 lượt.

ổi con bé kiện tướng võ thuật toàn
quốc Thiên Thiên kia? Nhớ lại mấy lần bị con bé đánh bầm mình gã béo chợt dựng
tóc gáy. Con gái gì mà… như con trai!

Trọng nhân lúc Phát không để ý, giật mất chai rượu. Anh tu ừng
ực, như thể giá mà nó làm trôi hết những chuyện vừa xảy ra, để anh có thể quên
được lại càng hay! Nhưng… quên sao được mà quên? Càng uống, Trọng càng thêm tỉnh
ra. Anh hoàn toàn tỉnh táo để biết rằng Cát Luân đã dùng thủ đoạn để khiến
Thiên Thiên nghĩ sai về anh, căm ghét anh, khinh bỉ anh, và tuyệt giao hoàn
toàn với anh. Tất cả những gì anh làm vì Thiên Thiên bấy lâu như đổ sông đổ bể
mất rồi…

-Nó thật là ranh ma xảo quyệt! Nó lừa tao, nó hất cẳng tao!
Đau không chịu được mày biết không!

Trọng gục đầu lên bàn, chai rượu trọng tay anh ngã và đổ ra
lênh láng khắp bàn. Nó thấm ướt cả tóc và áo anh. Cơ thể anh giờ đây trông như
một khối thịt nhũn nhão, không còn chút uy thế vốn có chút nào. Phát bực bội
lên tiếng:

-Chỉ tại đại ca nhân từ thôi. Biết vậy lần trước cho nó chết
dưới tay lão Bảy Cảnh là vừa.

Trọng lắc lắc đầu mình, nhếch miệng cười buồn…

-Nếu có biết trước tao cũng sẽ làm như vậy thôi. Bởi vì…

-Tại sao vậy chứ?

-Thôi, có nói mày cũng không hiểu đâu.

Đúng là dù Trọng có nói thì Phát cũng không thể hiểu được
đâu. Ở Dũ Trọng, phía sau sự gan góc, liều lĩnh kia là một con người sống khá
tình cảm, dễ bị tình cảm tác động, chi phối. Một đằng là đứa em trai duy nhất,
một đằng là người con gái anh tha thiết yêu thương… Liệu anh biết phải làm gì với
họ chứ?Giận họ ư? Thôi thì hãy cứ trách mình quá vô dụng!

-Có đứa em như nó thà chết còn hơn.

Phát nói khe khẽ một mình. Thế nhưng Trọng vẫn nghe thấy. Anh
phì cười, cười nhạo chính mình.

-Nếu chết được thì cũng hay.

Một cái túi xách bất ngờ bay thẳng vào đầu Dũ Trọng. Liền
ngay phía sau là tiếng guốc cọc cọc đều đều trên sàn và tiến tới chỗ anh mỗi
lúc một gần…

-Chết chết chết!!!!Chết cái đầu anh đó!

Cát Lan đến và cũng kịp nghe những gì Trọng nói trong lúc
chán đời. Cô bực tức xô đổ hết những vỏ chai rỗng trên bàn văng tung tóe xuống
sàn. Cô đưa mắt lườm những người xung quanh như hỏi tại sao lại để anh uống giống
như cái hũ hèm thế này? Họ chỉ biết nhún vai

-Là em đó à.

Cát Lan bước tới thô bạo dựng anh dậy:

-Chứ còn ai nữa. Anh coi anh kìa,anh có giống anh nữa không
hả? Thiên Thiên là ai mà khiến anh là nông nỗi này chứ hả? Nếu thật sự yêu cô
ta, nếu anh không thể quên cô ta thì sao anh không trực tiếp tìm cô ta nói rõ hết
sự thật đi.

Trọng cười buồn rồi lắc đầu, gạt tay Cát Lan ra:

-Anh không đấu lại thằng Luân đâu. Anh thua thật rồi… Anh
thua sự xảo quyệt của nó rồi…

-Ai cũng thấy rõ ràng Cát Luân quá đáng. Chỉ một màn kịch trẻ
con như vậy mà cũng khiến cô ta tin.Nếu cô ta là kẻ ngốc đến thế thì anh không
nên lưu luyến làm gì hả?

-Không phải em từng đề nghị anh nhường cô bé cho Cát Luân là
gì? Giờ lẽ ra em phải là người mãn nguyện nhất kia chứ!

Trọng hét lên và bực dọc đấm tay vào tường.

Cát Lan lặng nhìn Trọng. Trọng yêu Thiên Thiên quá rồi, yêu
tới đánh mất cái “tôi” kiêu hãnh của mình.Thấy anh đau khổ tự dày vò mình thế
này, Cát Lan không thể chịu đựng được…

-Anh vẫn còn muốn Thiên Thiên về bên cạnh anh phải không? Nếu
cô ấy chịu rời xa Cát Luân để đến với anh thì anh nghĩ sao? Nếu cô ấy biết Cát
Luân là loại người nào và suy nghĩ lại về chọn lựa kia, trở về với anh thì anh
có vui lên hay không?

-Cảm ơn em đã ủng hộ cho anh nhưng… không làm gì khác hơn được
đâu. Cát Luân đã làm gì đều tính toán khá kỹ, kể cả lúc tình thế bất lợi nhất.
Em biết rõ điều đó kia mà.

-Em sẽ làm được.Em sẽ lật mặt anh ấy.Cho dù… điều đó có
nghĩa là em chống đối anh trai mình, có nghĩa là lòng em sẽ rất đau.Có người
con gái nào lại vui khi thấy người mình yêu lại yêu một cô gái khác và còn đem
cô gái ấy tới cho anh ta đâu kia chứ.Nhưng…em sẽ làm vì anh.Vì ít ra, như thế
thì trong lòng anh em vẫn có một chỗ đứng. Dù chỉ là… một đứa em chăng nữa.

Trọng cảm nhận được những gì Cát Lan nói hoàn toàn nghiêm
túc

-Em định làm gì?

-Anh mặc kệ em.

Cát Lan bỏ đi.Trọng gọi Bảo.

-Bảo, đi theo xem con bé làm gì.Đừng để chuyện không hay xảy
ra.

-Được.Nhưng cậu đừng uống nữa. Chẳng hay ho gì đâu.

Thiên Thiên chỉ nói một tiếng, ông Khưu đã chấp nhận nhận
Cát Luân vào làm mà không đòi hỏi bất cứ điều kiện nào. Cát Luân làm việc trong
công ty của ông Khưu mới vài ngày nhưng đã phát hiện ra điểm hay ho. Hắn mau
chóng lôi đầu lão phó tổng ra trước hội đồng quản trị về tội tham ô một cách
thông minh và chẳng tốn nhiều công sức. Lão ta đã làm thâm hụt một khoảng tiền
khổng lồ của tập đòan Khưu Thị và đang có âm mưa lật đổ cái ghế chủ tịch tập
đoàn của ông Khưu. Không những thế mà phe cánh của lão cũng từ từ bị lôi ra ánh
sáng… Sau công lớn ấy, Cát Luân được cất nhất lên làm trợ lý của chủ