Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324312

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.


bé đã không có ở nhà. Bởi vì trong khi ấy, Thiên Thiên đang ngồi khóc một mình
trên căn nhà cây…

Tối qua…tối qua cô nhóc bắt gặp Cát Luân đi vào nhà trọ với
Mộc Lan…

Luân bảo rằng hắn đi công tác. Nhưng khi cô nhóc gọi điện hỏi
ông Khưu thì ông bảo chẳng giao bất cứ việc gì cho hắn cả. Điện thoại hắn tối
hôm ấy cũng không liên lạc được…

Lúc hắn tình cờ chở Mộc Lan đi ngang chỗ cô nhóc và đám bạn
hay ngồi uống nước, cô nhóc đã lập tức theo sau… Khi họ khoát tay nhau vào nhà
trọ, cô nhóc đã đứng đợi thấp thỏm bên ngoài. Cô đã muốn xông vào trong, nhưng
nghĩ lại mình vẫn chưa là gì của Luân. Cả hai chỉ mới ở giai đoạn đầu thôi mà.
Đánh ghen thì dễ rồi, nhưng… chỉ khiến người ta nhìn mình như một con lừa…

Thế mà cô nhóc vẫn kiên nhẫn đợi, đợi đến gần sáng hôm sau họ
mới trở ra. Bởi cô nhóc núp một bên tường nên họ không thấy. Chính vì vậy mà họ
thản nhiên nói cười âu yếm. Cát Luân còn dịu dàng hôn lên môi Mộc Lan ngay chốn
thanh thiên bạch nhật và bảo cô nhóc không thể sánh bằng Mộc Lan bởi vì cô nhóc
chỉ là một con lừa không có não và đã hết giá trị lợi dụng với hắn…

Không những vậy, mấy lần trước cô bé còn phát hiện một thứ
trong bóp Cát Luân. Là Condom… Vậy thì đây đâu có phải lần đầu tiên?

“Hắn…hắn đã phản bội mình. Đồ tồi! Tại sao? Có phải vì mình
không đẹp như chị ấy? Hay quả thật…mình đã hết giá trị lợi dụng như lời anh ta.
Hay… là cả hai. Cát Luân ơi, tại sao vậy?Tại sao anh nhẫn tâm đối xử với em như
vậy? Những nụ hôn, những vòng tay… đều là giả dối cả hay sao? Mình thật là ngu
ngốc mà. Ngu ngốc,ngu ngốc!”

-Mày thật là đồ con lừa, Thiên Thiên à! Mày… mày yêu lầm người
rồi. Mày là một con lừa tội nghiệp… Tại sao, tại sao lại là mình? Mình đã làm
gì sai sao? Cát Luân, sao lại làm như vậy với em chứ? Tại sao…

Tiếng Thiên Thiên nghẹn ngào trong từng tiếng nấc não lòng…
Mọi thứ đối với cô nhóc trở nên nhạt nhòa. Đau quá! Cái cảm giác bị phản bội
này đau quá! Giá mà không yêu Cát Luân nhiều thì Thiên Thiên đa không phải khóc
vì uất nghẹn, vì đau khổ như lúc này…

Ở bên dưới Cát Luân cũng nghe lòng tan nát. Hắn biết cô nhóc
sẽ không về nhà mà trốn ở đây khóc. Từng tiếng nấc của Thiên Thiên như từng
nhát dao xoáy thẳng vào tim hắn…

Mọi chuyện đã đi rất đúng hướng. Bước cuối cùng của kế hoạch
này nếu mọi chuyện diễn ra đúng hướng thì…sẽ do Cát Lan quyết định.

“Xin lỗi Thiên Thiên, anh yêu em, yêu nhiều lắm… Nhưng có những
thứ tình yêu không thể vượt qua được. Rồi một ngày nào đó, khi em hạnh phúc
trong vòng tay yêu thương của anh hai, em sẽ hiểu cho anh.”

Tối hôm ấy, Thiên Thiên chờ khi dì Linh đã đi trực mới dám
vào nhà. Cô nhóc sợ nếu thấy mình trong bộ dạng này thì dì Linh sẽ bắt cô đi
bác sĩ, rồi làm đủ thứ xét nghiệm, hoặc là sẽ tra hỏi cho ra lẽ. Lúc này đây,
cô chỉ muốn được yên tĩnh..

Nào ngờ khi cô nhóc vừa bước vào đã thấy Cát Lan đang ngủ
ngay trên ghế. Thiên Thiên bước tới chỗ cô, lay gọi…

-Cát Lan? Sao em ngủ ở đây?

Cát Lan vẫn đang say ngủ, nói trong tiếng nhừa nhựa, mệt mỏi…

-Đang ngủ.Đừng có phá mà!

-Cát Lan, chị ThiênThiên đây mà.

Lúc này Cát Lan mới chịu mở mắt, quay lưng qua nhìn, tay dụi
dụi mắt:

-Chị Thiên Thiên. Chị đi đâu cả đêm vậy? Em đợi chị cả đêm
qua rồi. Cát Lan vừa nói vừa lồm cồm ngồi dậy.

-Chị… qua nhà người bạn thôi mà.

-Có anh Luân ở đó không?

Cát Lan vừa nói vừa nhìn phía sau lưng Thiên Thiên. Cô sợ sẽ
có Cát Luân ở đây…

-Không. Chị đi một mình.

-Sao lại không?

Cát Luân thình lình xuất hiện ngay cửa. Thiên Thiên quay lại
nhìn hắn với sự khinh bạc, giận dữ… Cô nhóc quay đi chẳng thèm nhìn hắn:

-Anh cút đi ngay đi.

-Lại giận hờn trẻ con rồi! Đêm qua em không về nhà. Em đã đi
đâu?

-Mặc kệ tôi!

Cát Lan nhận thấy có chuyện gì đó bất bình thường giữa họ.
Cô bé ngơ ngác nhìn Cát Luân rồi tới Thiên Thiên…

-Chuyện gì vậy? Cát Lan hỏi.

-Hỏi anh của em đó.

Cát Lan quay qua Cát Luân, trao cho hắn cái nhìn không chút
thân thiện rồi hỏi:

-Anh lại làm gì chị Thiên Thiên sao? Có phải là anh đã…

-Không có…anh…

Cát Luân nhún vai và chề môi, tỏ vẻ vô can hoàn toàn. Lúc
này Thiên Thiên mới quay qua nhìn hắn một cách khinh bỉ:

-Anh vào nhà trọ với Mộc Lan cả đêm, anh đã phản bội tôi.
Anh đừng ngụy biện chối cãi nữa!

Cát Luân gãi đầu rồi cười một cách lúng túng…

-Em…em thấy sao? Một cuộc làm ăn thôi mà

-Tôi còn tìm thấy cái quỷ quái này trong túi bóp của anh mấy
lần trước. Anh còn dám chối sao?

-Cái này… Cát Luân lúc này mới thật sự lo lắng, vội vã nắm lấy
tay cô nhóc- Thiên Thiên à, em thông cảm, tại cô ta dụ dỗ anh thôi. Lỗi là do
cô ta thôi. Dù gì anh cũng là đàn ông…

-Câm cái miệng của anh lại đi! Tôi không muốn nghe!

-Thiên Thiên, anh…

-Anh đúng là đồ tồi mà…

Cát Lan mắng Luân. Cô nhìn Thiên Thiên đầy


Teya Salat