XtGem Forum catalog
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324331

Bình chọn: 9.5.00/10/433 lượt.

cảm thông, sau đó
quay qua nhìn anh trai với cái nhìn thất vọng, khinh rẻ…

-Em hiểu hết rồi. Cát Luân, thật khốn nạn. Em cứ ngỡ mình là
người hiểu anh nhất, em cứ nghĩ dù anh có cướp Thiên Thiên để trả thù Dũ Trọng
nhưng anh cũng đã yêu chị ấy, cho nên anh sẽ không làm cho chị ấy tổn thương, sẽ
không phản bội chị ấy. Nhưng em lầm. Anh tồi lắm, dám làm nhưng không dám nhận.

-Ừ ,thì anh đã ngủ với cô gái khác.Thì đã sao? Anh là đàn
ông mà. Miễn sao cuối cùng anh vẫn trở về với Thiên Thiên thôi…

-Anh cút đi!

Thiên Thiên đuổi Cát Luân đi.

Cát Lan sực nhớ và nói:

-Hôm nay em đến là có cái hay ho khác cho chị xem.

Cát Lan nói và liếc nhìn Cát Luân. Hắn lao tới vồ lấy em gái
như một tên côn đồ hung hãn…

-Em đem cho Thiên Thiên cái gì hả? Em định giở trò gì đây
Cát Lan? Khôn hồn thì đừng chen vào chuyện này, nếu không thì…

Cát Luân vờ như hung dữ, và cả lo lắng muốn ngăn Cát Lan lại.

-Em phải lật mặt anh. Em đã cảnh cáo anh là gì? Em nói thì sẽ
làm!

-Mày…

Luân định đánh Cát Lan nhưng Thiên Thiên ngăn lại.

-Anh ra khỏi nhà tôi.

-Nhưng…

-Đi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.

-Được thôi. Nhớ là đừng có kêu anh lại đó. Còn em- hắn quay
lại Cát Lan- em liệu hồn đó.

Hắn bỏ đi…

Bước chân khỏi nhà Thiên Thiên, Cát Luân có cảm giác mình vừa
bước thêm một bước xuống vực… Cuối cùng mọi chuyện cũng tới lúc kết thúc rồi. Vở
kịch nào mà chẳng tới lúc phải hạ màn,dù là hơi sớm hơn một chút…

“Thôi nào, Cát Luân, vai diễn của mày chỉ còn vài bước nữa
là kết thúc rồi. Mày sắp đặt một chân tới thành công rồi… Đừng quay lại, đừng
nhìn lại!”

Bên trong…

Thiên Thiên xem tất cả những thứ Cát Lan đưa. Càng yêu Cát
Luân bao nhiêu, lòng Thiên Thiên lại càng đau đớn bấy nhiêu. Lúc này cô chỉ biết
ôm lấy Cát Lan mà khóc. Hai cô gái trước đây thường hay đối đầu, nhưng lúc này
đây…khoảng cách giữa họ gần gũi nhau hơn bao giờ hết…

Hôm sau…

-Cát Luân!

Thiên Thiên dùng hết sức đánh hắn,đá hắn. Hắn không phản đòn
mà chỉ đỡ và đỡ.

-Em điên rồi sao?

-Phải, tôi điên vì bị phản bội và bị cợt đùa.

-Ai nói với em như vậy?Cát Lan phải không?Anh sẽ đánh chết
nó.

-Anh đụng đến nó thì coi chừng tôi.

Cát Luân vẫn bị Thiên Thiên đánh.Những đòn thế của cô bé rất
nhanh và mạnh. Lúc Thiên Thiên tức giận thì như một con hổ dữ, nếu không đã chẳng
được chọn vào đội tuyển võ thuật quốc gia rồi. Cát Luân tuy đau nhưng vẫn cắn
răng chịu.

Thế nhưng, thà Thiên Thiên phản ứng mạnh liệt như vậy hắn
còn chịu được, nhưng khi Thiên Thiên bật khóc…

-Đồ tồi! Sao lại là tôi? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Tại sao?

Thiên Thiên ngồi phệch xuống, gục đầu lên đầu gối. Từng tiếng
nấc cứ vang lên, thổn thức, nghẹn ngào…

-Anh xin lỗi… Thiên Thiên…

Với hắn lúc này đó chính là những lời xin lỗi chân thành nhất…

-Hết rồi, tôi và anh chấm hết rồi, anh biết không?

Thiên Thiên giựt sợi dây ngọc trai đỏ đeo trên cổ đưa cho hắn:

- Viên Ngọc Trai đỏ này…tôi trả lại cho anh.

-Thiên Thiên…

-Đừng gọi tên tôi. Anh không xứng đáng gọi cái tên đó đâu!

Thiên Thiên cố ngăn tiếng nấc cứ trào lên trong cổ họng.Cát
Luân chỉ biết cúi mặt:

-Em cứ đánh tiếp đi. Anh chịu đòn quen rồi. Vì đây không phải
trận đòn đầu tiên. Em… đã biết anh là ai rồi, đúng không?

-Phải… Tôi đã hiểu lầm Trọng. Tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi.
Chỉ vì tôi ngu ngốc tin một kẻ đốn mạt như anh! Anh bảo anh yêu tôi? Hay anh chỉ
coi tôi như một công cụ trả đũa!

-Có lẽ lúc này đây anh đã không còn che giấu được gì. Phải,
xưa nay…anh chưa hề yêu em. – Luân nói đầy mỉa mai- Anh chỉ xem em như một con
rối để anh trả đũa Trọng. Anh rất hả hê. Anh còn định lợi dụng em để lên chức
trong công ty cha em.Nhưng anh lại phát hiện ra một con mồi béo bở hơn. Chính
là Mộc Lan.

Bốp!

Thiên Thiên vừa giơ cao tay chưa kịp ra tay tát hắn thì Dũ
Trọng đã ra tay. Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Trọng…

-Dũ Trọng, anh…

-Anh nghe Cát Lan kể lại mọi chuyện rồi.

Anh quay qua Cát Luân.

-Cút mau đi.

-Tao đi chứ.Tao đâu ngu ở lại cho hai người đánh.

Hắn cầm viên ngọc trai đỏ rồi từng bước lê bước đi. Thiên
Thiên thẩn thờ dựa vào tường. Đầu óc cô nhóc lúc này trống rỗng, rối tung. Và
tim thì đau và nghẹn tới mức không thở được… Dũ Trọng dịu dàng ôm Thiên Thiên
vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc cô nhóc, khẽ khàng dỗ dành, an ủi.

-Ngoan, đừng khóc… Xin em đừng khóc, có được không?

-Em xin lỗi.

-Em không có lỗi.Chỉ tại Cát Luân quá tinh ranh.

-Anh không giận em sao?

-Không, anh không giận gì em cả.Chỉ buồn thôi.Lỗi một phần
là do ở anh.Anh đã đẩy nó đến con đường này. Có trách hãy trách anh đã chọn
cách trả đũa sai lầm. Cát Luân như hôm nay… là trách nhiệm của anh.

-Trọn