
ửng
đỏ như quả sherry chín.
-Anh…cũng vậy.
Thiên Thiên mở to mắt nhìn Cát Luân, tự hỏi mình có nghe lầm
không? Cô nhóc đưa tay tự véo và má mình thật mạnh xem có thật là mình đang nằm
mơ hay không nhỉ?
“Ôi, đau khủng khiếp! Vậy là mình không có mơ. Cát Luân… anh
ấy đã thừa nhận… anh ấy cũng yêu mình phải không?”
Cô nhóc lại ngước lên với nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ, để
rồi sau đó chạy nhanh tới ôm chầm lấy Cát Luân. Đôi bàn tay hắn cũng khẽ siết
nhẹ cô nhóc vào lòng…
Tình cảm của hắn lúc này không hề giả tạo. Đây là lúc hắn sống
thật với con người mình hơn bao giờ hết. Hắn hiểu giây phút này, cái hạnh phúc
vừa là giả vừa là thật này rất mong manh.Có lẽ sau này hắn sẽ hối hận về những
suy tính đang tồn tại trong đầu mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì…hắn đã
quyết định chọn con đường đang đi… Một âm mưu được tính toán khá hoàn hảo bởi một
kẻ chỉ chuyên sống trong giả dối, lọc lừa…
Bên trong ngôi nhà trên cây có hai kẻ tay nắm tay, vai kề
vai mà chẳng màn chung quanh chuyện gì xảy ra. Ngoài trời, cơn mưa mùa hè cứ
rơi rã rít….
-Sắp tới anh dự định làm gì, Cát Luân?
-Chưa biết nữa. Còn em?
-Còn em thì sẽ vào đại học. Sau đó em sẽ làm phóng viên như
chị của em.
-Chị? Sao anh chưa từng nghe em kể?
Luân quay lại nhìn Thiên Thiên. Cô nhóc khoanh tay,gối đầu
lên gối mình thơ thẩn nhìn ra ngoài trời mưa…
-Chị ấy không biết đến sự tồn tại của em đâu.Chị ấy tên là
Khưu Mộc Lan. Chị ấy hay xuất hiện trên truyền hình lắm. Vừa xinh đẹp, vừa bản
lĩnh, em ước gì chỉ bằng một góc của chị thôi cũng được.
-Mộc Lan ư?
-Anh biết chị ấy à? Chị ấy cũng từ BestLaw mà ra. Có lẽ là
hai người biết nhau cũng nên chăng?
-Anh chỉ thấy cái tên Mộc Lan là một cái tên đẹp thôi. Còn
người thì không quen. BestLaw đâu có nhỏ, phải không cô bé?
Cát Luân nói và đưa tay vuốt tóc Thiên Thiên. Ngập ngừng một
chút, cô nhóc quay qua nhìn hắn…
-Anh nè, em xin cha cho anh vào làm ở công ty của cha em
nhé?
-Nhưng…anh không có kinh nghiệm.
-Kinh nghiệm phải đúc kết mới có. Rõ ràng anh là một người rất
có năng lực.Chẳng lẽ cứ chấp nhận làm những công việc không phù hợp như vậy mãi
sao?
-Mọi người nếu biết sẽ bảo do anh nhờ vả em mới được vào làm
cho công ty. Anh không muốn mang tiếng.
-Mặc kệ họ. Cứ vậy đi nha.Em đã quyết định rồi. Em sẽ nói với
cha một tiếng để ông ấy sắp xếp cho anh một vị trí thích hợp ở công ty của ông ấy.
Anh nhất định phải đồng ý, vì anh hết quyền chọn lựa rồi. Hì hì.
-Cô bé bướng bỉnh.
Hắn cốc nhẹ lên trán Thiên Thiên. Cô cũng le lưỡi lại ngay:
-Còn anh là gã cù lần.
-Em dám mắng anh hả?
-Thì sao nào! Bây giờ em có quyền. Và chỉ có một mình em
thôi. Ai mà động đến anh em sẽ bụp họ.
-Chẳng giống con gái tí nào cả.
-Kệ em. Ai bảo anh là người yêu của em chi. Từ giờ phút này
trở đi, Thiên Thiên nhất định sẽ luôn luôn bên cạnh làm vệ sĩ cho Cát Luân. Suốt
đời luôn…
Hắn quay lại nhìn cô nhóc. Ánh mắt hắn bỗng dưng làm cô có
linh cảm không yên.
-Có chuyện gì anh đang giấu em, phải không?
-Không. Làm gì có.
-Đời em ghét nhất là bị ai đó đùa cợt và nói dối.
Thiên Thiên nói vu vơ, sau đó quay qua nhìn vào mắt Cát Luân
và cho hắn lòng tin tuyệt đối qua đôi mắt ấy, rồi sau đó cô nói tiếp:
-Nhưng…em tin anh, tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không làm điều
đó với em.
-Căn cứ vào đâu chứ?
Cát Luân hỏi. Đó cũng là câu hỏi hắn dành cả cho mình. Thế
nhưng hắn lại chẳng có câu trả lời. Thiên Thiên thì ngược lại. Cô nhóc trả lời
vừa dứt khoát, vừa chân thành.
-Căn cứ vào đây.
Cô bé đặt tay lên ngực hắn và sau đó khẽ nép đầu vào đó…
Thiên Thiên là thế. Mọi việc đối với cô nhóc luôn rõ ràng, đơn giản. Cô gây cho
hắn cảm giác tội lỗi khi đặt tất cả niềm tin vào hắn. Thế mà đáp lại niềm tin ấy,
hắn đang làm gì thế này? Tim hắn đau. Lòng hắn rối…
-Đại ca đừng uống nữa!
Phát giằng chai rượu khỏi Dũ Trọng để anh khỏi nhấn chìm
mình trong men rượu. Trọng nhướn người lên lấy lại cái chai nhưng Phát vẫn giữ
chặt nó, nhất quyết không cho anh lấy được nó. Trọng nhìn Phát với cái nhìn lờ
đờ của người say, nói trong tiếng nhừa nhựa thều thào như rít qua kẽ răng…
-Không uống thì làm gì bây giờ chứ?
-Hay anh để cho em kéo mấy đứa đi giành sư tỉ lại cho anh.
Trọng cười khì chua chát:
-Vô ích thôi. Chẳng thay đổi được gì đâu.
-Nhưng tụi em thật sự không can tâm để thằng ấy xỏ mũi anh
thế này chút nào. Rõ ràng sư tỉ Thiên Thiên là người yêu của anh mà.Hai người
biết nhau trước kia mà! Vậy mà chớp một cái thì sư tỉ đã ngã vào tay thằng khốn
ấy là sao? Anh cứ để tụi em giải quyết vụ này đi!
-Vậy tụi bây làm được gì nào?
-Tụi em…
Phát cũng không biết. Ngoài đánh đấm thì còn làm được gì
khác chứ? Nhưng đánh đấm thì… làm sao địch n