
cậu dở sống dở chết, giờ lại thêm cô em nuôi này
thì những tháng ngày còn lại của cậu không phải là địa ngục chứ?
Những ngày tiếp theo sau đó của Bảo Tuệ tràn ngập niềm vui. Cha, mẹ của Hạo Phong thương yêu cô như con gái ruột của mình, ông Đăng Khôi mỗi
lần đi làm về đều hỏi thăm cô đầu tiên, bà Nguyệt Chi thì chỉ cô rất
nhiều món ngon, có cả những món ngọt mà cô chưa từng biết đến. Lần này
về nhất định sẽ bổ sung thêm vào thực đơn của quán “Bốn mùa”.
Bảo Tuệ từ nhỏ đến lớn không được sống trong tình thương của cha mẹ,
bên cạnh cô chỉ có người anh trai Khải Lâm và “ông bố” quản gia Trần.
Thế nên được cha mẹ của Hạo Phong yêu thương và đối xử tốt như con gái
khiến cô không thể không cảm động đến muốn rơi nước mắt.
Còn cô bé Hoshimi thì ngày ngày đều sang tìm cô, gần như là muốn dọn
qua nhà hạo Phong ở, khi thì cùng nấu ăn (thực ra thì đa số là cô làm,
con bé chỉ phụ vài việc vặt), khi thì cùng đi mua sắm. Hoshimi còn dạy
cô cách hóa trang chuyên nghiệp, vì cô bé thường hay hóa trang để ra
đường mà không ai nhận ra ngôi sao Hoshimi nổi tiếng.
Còn Hạo Phong thì thật thê thảm, Bảo Tuệ đã hoàn toàn quên mất sự tồn
tại của cậu, ngay cả khi cùng ngồi trong bàn ăn thì cô chỉ toàn trò
chuyện với mẹ cậu về mấy món ăn. Nói chuyện với bố cậu về việc quản lý
quán ăn “Bốn mùa”, và còn lại thì trò chuyện với Hoshimi về đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất.
Hạo Phong tức giận một cách vô cớ mà ngay cả cậu cũng không hiểu tại
sao. Rõ ràng là cậu đưa ra đề nghị cô cùng sang đây, rốt cuộc tại sao
nhân vật được quan tâm nhất là cô chứ không phải là cậu. Mọi người ai
cũng một Bảo Tuệ, hai Bảo Tuệ.
Vậy mà … thấm thoắt cũng hơn một tháng trôi qua, quả là những ngày vui
chơi, giải trí bao giờ cũng qua nhanh hơn những ngày làm việc bận rộn.
Thời gian dường như đang chạy đua vậy, cứ trôi qua, rồi trôi qua trong
những ngày vô nghĩa.
Hạo Phong chợt nhận ra, Bảo Tuệ sang Nhật Bản cùng cậu tuy đúng là đã
hơn một tháng, nhưng mà cậu chưa từng (thật sự) có một buổi đi chơi
riêng tư nào cùng cô. Đa số đều là đi cùng bà Nguyệt Chi, đi cùng
Hoshimi mà thôi!
Vậy là, trong cái đầu của người nào đó lại bắt đầu lên kế hoạch mời Bảo Tuệ đi chơi riêng!
-Này, còn 5 ngày nữa là phải về rồi! – Hạo Phong đứng tựa vào tủ bếp,
vu vơ nói với Bảo Tuệ đang chăm chú nhìn vào chiếc bánh đang đặt trong
lò nướng.
-Ừ, tiếc nhỉ! – Bảo Tuệ cũng cười cười nói.
-Cậu ... có muốn đi đâu đó chơi không, từ khi sang đây đến giờ đã hơn
một tháng rồi cậu không đi … chơi riêng cùng tôi! – Hạo Phong quay sang nhìn chăm chú vào Bảo Tuệ, ngập ngừng không biết mở lời thế nào.
Bảo Tuệ quay sang nhìn lại cậu, thản nhiên hỏi:
-Đi đâu đó? Biết đi đâu bây giờ, tôi không rành về nơi này mà!
Tuy có mẹ là người Nhật nhưng Bảo Tuệ chưa từng được đến Nhật bao giờ.
Nên bây giờ cô nói không biết về nơi đây cũng không có gì lạ!
-Vậy ... tôi đưa cậu đi nhé! – Hạo Phong lại tiếp tục ngập ngừng.
-Sao? – Bảo Tuệ khẽ nghiêng đầu hỏi, rồi lại dán mắt vào lò nướng bánh.
-Sáng ngày mai, tám giờ, ra gặp tôi ở cổng, tôi đưa cậu đi chơi cả ngày luôn! Không thích thì không đi cũng không sao! – Nói rồi thì nhanh
chóng rời đi, còn không thèm hỏi xem ý kiến của Bảo Tuệ, khiến cô chỉ
biết đứng đó ngu ngơ nhìn theo.
Còn Hạo Phong, cậu không hiểu sao lại ngượng ngập như vậy, họ có phải
là đi hẹn hò đâu, chỉ đơn giản là hai người bạn cùng nhau đi chơi thôi
mà. Nhưng ... cậu hy vọng cô không lôi kéo theo Hoshimi.
"Chợt, cô quay sang hỏi Hạo Phong:
-Hạo Phong này, chúng ta đang đi đâu thế?
Hạo Phong mắt vẫn nhìn phía trước, thủng thỉnh đáp:
-Đến một nơi thích hợp để đi chơi!"
Tám giờ sáng ...
Hạo Phong lái một chiếc BMW đen đến cổng biệt thự, một bóng dáng mảnh mai đã đứng ở đó khiến cậu phanh xe ngay lại.
Bảo Tuệ hôm nay trông rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng với một sợi dây tím cột thành một chiếc nơ ở thắt lưng, chân đi một
đôi giày búp bê màu tím. Mái tóc dài đen mượt được uốn xoăn nhẹ ở phần
đuôi, tôi lên gương mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo có một đôi mắt màu lam tím tuyệt đẹp. Hoshimi sau khi biết ông anh của mình và chị Bảo
Tuệ yêu quý sẽ đi chơi với nhau thì lôi cô ra bắt trang điểm, thế nên
Bảo Tuệ mới như thế này.
-Ơ, Hạo Phong, sao cậu thừ người ra thế? – Bảo Tuệ ngạc nhiên quay sang nhìn Hạo Phong đang ngây ngốc.
-Ơ, ừ thì ... đi chứ!? – Hạo Phong lắp bắp.
Bảo Tuệ phì cười trước gương mặt có phần hơi ngượng ngùng của Hạo Phong, cô cất giọng sặc mùi giễu cợt:
-Ngày hôm qua chính miệng cậu mời tôi đi, hôm nay lại bảo có đi không.
Hạo Phong, tôi đang rất lo lắng cho tình trạng não-bộ-đình-trệ của cậu!
-Này, vậy có chịu lên xe không! Hay là thôi, không đi nữa! – Hạo Phong nổi tính khí trẻ con, lại gắt gỏng với Bảo Tuệ.
-Hứ, cậu mời mà không đi thì bỏ lỡ cơ hội ngàn năm! – Bảo Tuệ mở cửa
chiếc xe