
tới đó, nét phức tạp trong mắt Hoàng Mai bị cô giấu đi. Hoàng Mai chợt bật cười rồi huých tay với Kim Ngân trêu chọc:
- Cậu làm sao thế? Cậu tưởng mình sẽ nghi ngờ cậu thích Vĩnh Khanh hay sao? Đồ ngốc này!
Kim Ngân không trả lời. Chỉ thấy ở đuôi mắt cô như tụ lại một giọt
nước trong suốt. Giọt nước trong suốt ấy tựa những tâm tư của cô bị ai
đó chặn lại, kéo lấy…Mãi mãi không thể thoát ra…
Cũng là, mãi mãi không thể để anh ấy biết những tâm tư đó vẫn luôn
bùng cháy như một ngọn lửa đỏ rực trong cô suốt thời gian qua.!
.
.
.
Hoàng Mai dùng nĩa xiên lấy một miếng cam trong chiếc đĩa kia. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô như mang vẻ khó đoán. Sau đó, cô nói:
- Mọi chuyện xảy ra đều là do bản thân đã tự gây lên…Không thể đổ lỗi cho ông trời được.
Bà Đường ngồi đối diện sau khi nghe câu chuyện xong cũng hơi ngỡ
ngàng. Tưởng như những gì mình suy đoán trước kia đều sai. Nghĩ đi nghĩ
lại, tất cả đều là do ba người họ tự tạo lên…Đúng như Hoàng Mai đã nói,
không thể đổ hết là do ông trời được. Nếu không thì con người sinh ra
luật nhân – quả để làm gì?
Có nhân ắt sẽ có quả. Có quả thì phải có nhân.
Hoàng Mai, Vĩnh Khanh và Kim Ngân…Ba dấu lặng đen trong cuộc sống.
Mỗi con người họ đều có những bí mật, khúc mắc của riêng mình. Đều có
những tình yêu khó nói giấu trong tim. Tựa như một cuộc rượt bắt vậy.
Đuổi ai là quyền của ta…Kẻ bị đuổi sẽ không thể biết ý đồ.
- Vậy cô định tính sao? – Bác sĩ Đường hỏi.
Hoàng Mai cúi xuống mỉm cười:
- Còn sao nữa? Tất nhiên là làm lại cuộc đời và đặt một dấu chấm hết cho quá khứ đầy buồn đau kia.
- Ngay cả khi chính cô còn chưa chắc chắn người đó là Vĩnh Khanh? – Bà Đường vừa nhìn Hoàng Mai vừa nói đầy dò xét.
Hoàng Mai hơi khựng lại, định trả lời nhưng đành thôi. Có chắc chắn
hay không thì Vĩnh Khanh vẫn sẽ ở bên cô. Không phải như thế sao? Chỉ
cần cô còn sống thì anh nhất định phải ở bên cô.
Mười năm trước thế.
Mười năm sau sẽ vẫn thế thôi!
.
.
.
Tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là một tràng ho của Phong Lan. Cô đưa tay lên bịt mũi lại, khẽ cau mày nhìn người đàn ông đang chìm ngập
trong khói thuốc kia. Anh ngồi quay người lại với tất cả, cơ hồ đang có
tâm tư gì đó. Phong Lan lắc đầu rồi cầm tập tài liệu bước tới trước bàn
làm việc của Thiên Hoàng.
- Giám đốc, buổi phỏng vấn Quyên Vỹ chiều nay sẽ được tiến hành vào
lúc hai giờ. Nếu anh rảnh thì có thể xem qua nội dung trong này.
Thiên Hoàng vẫn không quay người lại. Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu
ngón tay tàn dần đi theo hơi lửa. Khói thuốc xám xịt nhuộm ngập cả
khoảng không quanh Thiên Hoàng, khiến cho người ta càng có cảm giác khó
nắm bắt về anh.
Thiên Hoàng không ngọt không nhạt nói:
- Phóng viên nào?
Phong Lan hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng thì cô vẫn trả lời:
- Là Kim Ngân!
Tựa như có tiếng cười khẽ phát ra từ Thiên Hoàng. Sau đó anh từ từ xoay chiếc ghế lại, ánh mắt sâu xa nhìn Phong Lan nói:
- Lùi buổi phỏng vấn đó vào 3 giờ giúp tôi.
Phong Lan không hiểu dụng ý củ Thiên Hoàng, nhưng cô vẫn gật đầu làm
theo. Bao năm qua làm việc cho Thiên Hoàng, cô đã tự lập cho mình một
thói quen là dù trời có sập xuống cũng không được hỏi sếp “lý do vì
sao?”.
Còn lại một mình Thiên Hoàng, anh vội dụi điếu thuốc đã chỉ còn một
đoạn ngắn vào trong gạt tàn. Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, cùng
với đó là đôi mắt thâm trầm kia, khiến khuôn mặt anh càng trở lên nghiêm nghị, lạnh lùng. Thiên Hoàng với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, sau đó mở danh bạ ra. Anh cứ ngắm như vậy mà không gọi cho bất cứ ai. Sau
đó lại đặt điện thoại xuống cùng một câu nói:
- Rốt cuộc thì vẫn là không vờn em không được!
.
.
.
Một giờ chiều, Kim Ngân vội vàng lấy máy ghi âm và một vài thứ khác phục vụ cho buổi phỏng vấn. Cô qua bàn giao lại một chút với chú Sáng, đồng
thời gửi luôn đơn xin nghỉ việc.
Ông Sáng nhìn tờ giấy mỏng tay tên tay mình. Dòng chữ đơn xin nghỉ
việc được viết in hoa như đánh vào thần trí ông. Cuối cùng thì cũng nghỉ việc rồi, bao nhiêu năm qua ông kỳ vọng cô như vậy… Cuối cùng thì cô
cũng nghỉ rồi!
- Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông Sáng thởi dài nói.
Kim Ngân cười rồi đáp:
- Chẳng phải cháu đã nói với chú từ hôm qua rồi đấy thôi.
Ông Sáng lắc đầu rồi đặt tờ đơn xuống. Sau đó ông nói:
- Được rồi, cố gắng nốt lần này. Chốc nữa chú sẽ ký rồi mang nó
lên chỗ tổng biên tập giúp cháu.
Kim Ngân lại cười, khi cười, đuôi mắt cô như có một thứ gì đó đọng ở đó. Cô nói với giọng cảm kích:
- Dạ. Cháu cảm ơn chú!
Ông Sáng vừa vỗ vai Kim Ngân vừa đáp:
- Đừng khách sáo. Cho dù cháu có thôi việc thì sau này muốn làm cộng tác viên cũng cứ bảo chú nhé. Chú sẽ sắp xếp cho cháu.
- Vâng!
Kim Ngân nói thêm vài câu với ông Sáng rồ