Snack's 1967
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324820

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

i khoác túi bước ra ngoài.
Nơi mà cô sắp tới phỏng vấn lại là nơi mà lần trước cô đã thất hẹn, suýt làm mất uy tín của tòa soạn: AP – công ty điện ảnh lớn nhất nhì Việt
Nam.

Chẳng hiểu sao trong lòng cô lúc này không hề có sự chán nản như lần
đầu, mà thay vào đó là một cảm giác có đôi phần chờ mong. Chắc do đây là lần cuối cùng làm phóng viên, cho nên cô mới có cảm giác ấy.

Kim Ngân đưa tay lên nhìn đồng hồ. Cô còn bốn mươi phút nữa để tới
AP. Tự hứa là lần này không thể để muộn như lần trước nữa, Kim Ngân tự
cổ vũ cho mình rồi bắt một chiếc taxi tới công ty điện ảnh AP.

Khoảng mười phút sau, taxi chở Kim Ngân đỗ trước đại sảnh của AP. Kim Ngân trả tiền rồi mở cửa bước xuống.

Theo phong thủy thì hôm nay cô nên mặc màu xanh. Màu xanh của hy
vọng, của sự thành công. Và tránh mặt màu đỏ. Màu đỏ của lửa, lửa sẽ
thiêu đốt cô. Vậy cho nên hôm nay Kim Ngân đã mặc một chiếc áo màu xanh, kết hợp với quần jeans đồng màu. Vì đặc thù nghề nghiệp, cho nên cô
không thể ăn mặc quá sang trọng, quá cầu kỳ hay quá luộm thuộm được.
Chính vì thế nên cô luôn mặc theo style này.

Kim Ngân hài lòng với mình, cô chỉnh lại túi xách rồi bước vào AP.

Kim Ngân gặp lại cô trực điện thoại lần trước. Và hình như là cô ta
vẫn còn nhớ cô. Chỉ tiếc là ánh mắt đã không còn nhiệt tình như lần
trước nữa. Có lẽ là do Kim Ngân thất hẹn với AP nên cô nhân viên này có
đôi phần thành kiến. Kim Ngân cười giễu trong lòng, có sao đâu cơ chứ?
Cô đã sống 28 năm trên đời, xã hội này ra sao cũng đã biết không ít. Cô
chẳng còn hơi sức để ý những chuyện vớ vẩn thế này nữa.

- Phiền cô thông báo với quản lý của Quyên Vỹ là phóng viên của Ngôi Sao Mai đã tới rồi.

- Vâng, chị đợi một chút – Cô nhân viên nói một cách lịch sự, nhưng trên môi không hề có một nụ cười đáp lại.

Kim Ngân chỉ gật đầu, cô đứng dựa người vào quầy điện thoại, lại ngắm nhìn những con người đi qua trước mặt tại tầng trệt của AP như một thói quen.

Một lúc sau, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên rung lên. Kim Ngân
hơi ngạc nhiên lấy điện thoại ra nhìn. Đó là một số lạ, nhưng không có
thời gian để thắc mắc nữa, cô vội đưa điện thoại lên tai nói:

- Alo!

- Cô Kim Ngân phải không?

- Vâng, là tôi. – Kim Ngân đáp.

Giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thoát của một cô gái từ đầu dây bên kia lại vang lên:

- Giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô. Phiền cô lên phòng làm việc của anh ấy. Chúng tôi cũng sẽ sắp xếp để buổi phỏng vấn của cô và Quyên Vỹ
tiến hành ngay sau khi cô và giám đốc của chúng tôi bàn chuyện xong. Cô
đồng ý chứ?

- Giám đốc của các cô?

- Phải.

Kim Ngân có đôi phần khó hiểu, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý đi gặp
giám đốc AP. Trong lòng cô hiểu rõ, giám đốc của AP ở đây không ai khác
chính là Thiên Hoàng. Nhưng cô lại không hiểu lý do anh ta muốn gặp cô
vào lúc này là có ý gì. Cũng không hiểu được những điều mà Thiên Hoàng
đang nghĩ.

Anh ta là một người có vẻ ngoài lạnh lùng. Tính cách thật thật giả
giả, dễ đánh lừa người khác. Và không ai có thể hiểu được những suy nghĩ đằng sau đôi mắt lạnh lùng của anh.

Kim Ngân hít một hơi thật sâu, sau đó cô quay lại hỏi nhân viên đại
sảnh về văn phòng của Thiên Hoàng. Trong lòng cô lúc đó chợt nghĩ, nếu
Thiên Hoàng đã muốn gặp thì cũng đồng nghĩa với việc cô không thể trốn
tránh. Vậy chi bằng cô cứ gặp anh ta trước cho đỡ mất thời gian.

Nhưng cũng đúng lúc Kim Ngân vừa bước vào thang máy, khi cánh cửa kia vừa khép lại, trái tim cô chợt nảy lên một cái. Trong đầu cô, tiếng nói của Thiên Hoàng như từ xa vọng lại, khiến cho thần trí cô rối loạn:

“Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”

“Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”

Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của anh?!

Trong lòng Kim Ngân chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Cô đưa tay lên day
day thái dương vẻ mệt mỏi, sau đó lẩm bẩm nói với chính bản thân:

- Kim Ngân, mày lại ngốc nghếch để anh ta lừa rồi!



Kim Ngân đứng trước cửa phòng làm việc của Thiên Hoàng, nhưng cô lại
không dám gõ cửa. Chẳng hiểu tại sao lại như thế? Cơ hồ trong lòng cô
vẫn tồn tại nỗi sợ hãi với anh ta thì phải. Từ trước tới nay, con người
cô rất bảo thủ và rất khó thay đổi. Một khi nỗi sợ ấy, đã ăn sâu vào máu cô mười năm qua rồi thì rất khó để lôi cô thoát ra khỏi nỗi sợ đó. Cho
dù Thiên Hoàng không phải Vĩnh Khanh, nhưng cô cứ có cảm giác mỗi lần
nhìn vào mắt anh là lại thấy những ký ức xưa cũ hiện về.

Kim Ngân đưa tay lên bờ môi, trong lòng do dự mãi không thôi. Chẳng
biết Thiên Hoàng gọi cô đến đây làm gì? Tuy trước đó cô có hứa là sẽ làm bất kỳ việc gì anh ta yêu cầu, nhưng cô lại đánh giá quá thấp Thiên
Hoàng rồi. Anh ta có thể không đưa ra yêu cầu nằm trong tầm kiềm soát
của cô hay sao?

Cạch!

Đang phân vân có nên gõ cửa hay không thì cánh cửa đã bị ai đó mở
giúp cô. Kim Ngân ngẩng đầu lên người con trai mang vẻ đẹp lạnh lùng
đứng trước mặt. Lúc này cô mới nhận ra là anh