
hải xa nhau. Tuổi trẻ của bà chóng vánh qua đi trong
niềm tiếc nuổi, tình yêu của bà cứ thế chết trong sự chờ mong. Quá khứ
dần bị thời gian vùi lấp…
Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng quên bà. Ông ta không còn trở về nữa rồi!
…
…
Đúng lúc ấy thì Thiên Hoàng bợt bước vào. Vẻ lạnh lùng từ anh anh vẫn
chẳng hề thuyên giảm đi khi đứng trước mẹ con Linh. Ánh mắt anh chỉ chăm chăm vào Hữu Quân. Sau đó anh nói:
- Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Ba người kia nhìn nhau, tuy không hiểu nhưng cũng chẳng ai dám lên
tiếng. Thiên Hoàng đã lớn, anh có đủ khí chất để khiến người ta bội
phục. Nhất là đôi mắt, lúc tức giận, đôi mắt anh rất lạnh. Lạnh tới nỗi
không ai dám xâm phạm vào nó.
Hữu Quân thở dải rồi đứng lên, theo Thiên Hoàng bước ra ngoài.
Linh nhìn theo dáng hai người, trong ánh mắt không hề cảm thấy có
chút điều gì tò mò cả. Vì tất cả mọi chuyện, anh trai đã nói cho cô biết rồi. Cái cô chờ đợi chính là…phản ứng của Hữu Quân.
Tiết trời vào thu, gió buổi tối thổi có chút se lạnh. Nhưng cái khiến Hữu Quân cảm thấy lạnh trong lòng không phải là những cơn gió nhẹ nhợt
nhạt như thế này, mà chính là người đàn ông đang đứng quay lưng về phía
anh.
Hữu Quân cho tay vào trong túi quần, cố làm vẻ bình thản nói:
- Hẹn tôi ra đây có chuyện gì?
Thiên Hoàng không vội vàng, anh lấy một điếu thuốc trong bao ra và
châm lửa. Ánh lửa vừa lóe lên đã vội tắt đi. Để lại một tàn sáng màu đỏ
cùng một làn khói trắng bốc ra từ đầu lọc. Thiên Hoàng rít một hơi rồi
bỏ thuốc ra. Điếu thuốc như vẽ một đường mờ ảo trong làn khói. Cùng với
đó là tiếng nói không nóng không lạnh của Thiên Hoàng vang lên:
- Nói cho tôi biết cái thai trong bụng của Quyên Vỹ là sao?
Hữu Quân nghe vậy vội lùi lại. Nụ cười trên môi đã méo đi một nửa, để lại trên khuôn mặt sự bàng hoàng, lo lắng.
- Anh đang nói cái gì thế?
Thiên Hoàng lúc này mới từ từ quay người lại. Anh vứt điếu thuốc
xuống dưới đất rồi hung hăng dùng chân dập tắt nó. Cơ hồ muốn trừng phạt ai đó!
Quyên Vỹ định lấy cái thai trong bụng cô ta để uy hiếp anh ư? Đợi
kiếp sau đi! Anh không phải một con người vô trách nhiệm, nhưng anh hiểu giữa mình và Quyên Vỹ đã xảy ra chuyện gì. Dù trước đó anh có qua lại
với cô ta, thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện anh để cô phải có con với anh cả. Vậy mà cô ta dám mang tờ xét nghiệm đó tới gặp mẹ anh. Thực là
to gan!
Thiên Hoàng nhếch một bên khóe môi lên thành ý cười lạnh, anh nói:
- Cậu vẫn còn diễn kịch? Nếu không phải do chính miệng Phong Lan và
Quyên Vỹ nói ra thì tôi có tin chuyện đó không? Vả lại, cậu nghĩ có sự
trùng hợp đến nỗi hai người cùng nói giống nhau à?
Hữu Quân đã lấy lại được bình tĩnh, nụ cười trên môi anh thâm trầm lại. Sau đó anh đáp:
- Tại sao lại không có sự trùng hợp đó được? Vậy sao anh không nghĩ tôi bị họ *** hại?
Thiên Hoàng trứng mắt nhìn Hữu Quân, trong đôi mắt như thấp thoáng
lửa giận. Nếu đứa con trong bụng Quyên Vỹ là đứa con của anh thì anh
không đời nào để cô ta mang đi phá. Anh không phải một thằng đàn ông tồi đến mức độ ấy. Nhưng đó không phải đứa con của anh, anh có thể khẳng
định điều đó. Cái Thiên Hoàng muốn chỉ là muốn xác nhận bố của đứa bé đó là ai thôi.
Thực không ngờ…Khi kim Ngân nói Hữu Quân chính là bố của đứa bé thì
anh đã những tưởng mình nghe lầm. Anh còn nói Kim Ngân đừng đùa ác như
vậy, nhưng trước giờ Kim Ngân không phải một người thích đùa. Những điều cô nói với anh tuy mới chỉ từ một phía Quyên Vỹ mà ra, nhưng anh thực
muốn biết động cơ cô ta đổ cái thai trong bụng là của Hữu Quân là gì?
- Hữu Quân, tôi tin cậu. Chỉ là làm sao để tôi tin khi mà có quá
nhiều thứ bất lợi cho cậu? Phong Lan nói hai tháng trước cô ấy có đặt
một phòng ở khách sạn Phương Nam cho cậu và Quyên Vỹ. Còn Quyên Vỹ thì
lại khóc lóc nói rằng cô ấy thấy có lỗi với cậu vì đã để mất đứa bé đó.
Cậu nghĩ họ mất công làm như vậy là vì lý do gì đây?
Hữu Quân hoảng hốt lùi lại một bước, trên khuôn mặt như không còn
chút sắc khí nào. Bàn tay anh nắm chặt lại với nhau. Cơ hồ muốn chọc
thủng lớp da bên ngoài. Anh nghiến răng định nói nhưng lại không biết
phải thốt ra lời nào…
Bởi tất cả đều đúng!
Đứa con ấy là đứa con của anh. Nhưng sau khi Quyên Vỹ mang đi phá rồi cô ấy mới nói cho anh biết. Trước đó anh không hề biết chuyện cô ta có
thai với anh.
Hai tháng trước, tại khách sạn Phương Nam.
“Hữu Quân, nghe nói chúng ta sẽ cùng hợp tác với nhau trong ‘rất muốn yêu em’ nhỉ?
Hữu Quân không hiểu tại sao Quyên Vỹ lại hẹn mình ở đây, nhưng nhìn
trong con mắt của cô ta hình như không có điều gì tốt đẹp cả. Nếu không
phải cô ta nói có một thứ rất quan trọng muốn đưa cho anh thì anh đã
chẳng mất công tới cái nơi mờ ám này làm gì.
Quyên Vỹ rất tự nhiên, cô chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tắm hờ
hững. Tóc cô ướt bết vào da thịt nhìn rất quyến rũ. Đôi mắt to nhìn chằm chằ
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập