
m vào người con trai đạo mạo trước mặt. Hừ, anh lúc nào cũng thích
mặc đồ trắng. Lúc nào cũng thích tò ra mình là một người thanh cao. Lúc
nào cũng muốn tỏ ra mình ơ hờ với tất cả. Cô ghét cái màu trắng thuộc về anh. Màu trắng thuần khiết ấy làm cô thấy buồn nôn!
Cô đã làm đến mức độ này, để xem anh ta còn giữ được vẻ thanh cao đó hay không.
“Có gì muốn nói thì nói nhanh lên.” – Hữu Quân không nhìn vào Quyên Vỹ, bình thản nói.
Quyên Vỹ mỉm cười bước tới, sau đó cô mạnh dạn ôm lấy Hữu Quân từ
đằng sau. Hai cánh tay cô như hai con rắn trườn trên cơ thể anh, rồi sau đó siết chặt đầy mờ ám. Các ngón tay di động trên lớp vải trắng của Hữu Quân, không ngừng đùa nghịch.
Hữu Quân rùng mình rồi đẩy Quyên Vỹ ra xa, trừng mắt đáp:
“Cô làm cái quái gì thế?”
“Làm gì ư? Chẳng lẽ anh không biết? Hữu Quân, em yêu anh! Em yêu anh!”
Quyên Vỹ như bị kịch động, trong đôi mắt như hiện lên ngàn sự say mê. Tại sao anh ta lúc nào cũng thích tỏ ra thanh cao trước cô? Cô có điều
gì không tốt? Cô là ngôi sao hàng đầu Việt Nam. Cô là ước mơ của rất
nhiều người. Chỉ cần cô liếc mắt một cái cũng sẽ có nhiều kẻ phải quỵ
lụy dưới chân cô. Nhưng Hữu Quân thì sao? Anh lại không thèm để ý tới cô lấy một lần. Cô cũng như Hữu Quân, là do một tay Thiên Hoàng dẫn lên
ánh hào quang. Hai năm trước còn là một cô gái trẻ tầm thường, không ai
biết tới. Cô cùng với Hữu Quân học chung một lớp sân khấu điện ảnh. Sớm
đã đem lòng mến mộ người con trai đó. Lúc ấy cô đã tự hứa với lòng rằng
phải thật cô gắng, phải thật nổi tiếng…Nổi tiếng rồi anh sẽ chú ý đến
cô. Ánh mắt sẽ chỉ dành cho cô mà thôi.
Bây giờ cô đã thực sự nổi tiếng rồi. Hơn nữa lại còn được giải rất
cao trong buổi liên hoan phim vừa rồi. Thảm đỏ vinh quang cô đã dẫm lên
đầy kiêu hãnh, Ánh đèn cùng sự chú ý cô cũng đã tự mình hướng về phía
cô…Còn ai dám nói không thích cô chứ?
Hữu Quân, anh cũng không thể thoát khỏi tay cô.
Nhưng mọi sự không như Quyên Vỹ mong muốn, ngay khi cánh tay không
chịu yên phận của cô trườn đến hàng cúc áo của Hữu Quân thì cô đã bị anh vô tình đẩy mạnh ra. Cùng với đó là một câu nói tuyệt tình không kém:
“Cô bị điên à? Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!”
Quyên Vỹ sững người lại..
Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!
Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!
Câu nói đó như một quả bom bùng nổ trong phút chốc, khiến cho trái
tim Quyên Vỹ nát vụn ra. Cô không tưởng được rằng một người luôn kiêu
ngạo như cô lại có thể bị Hữu Quân nói như vậy. Để được lên ánh hào
quang, cô không tiếc thân mình cặp với cả giám đốc AP. Để được anh chú
ý, cô không còn cách nào khác mới phải bán thân bán mình để anh chú ý…
Chỉ vì một câu nói hai năm trước của anh:
“Tiêu chuẩn về con gái của tôi rất đơn giản. Chỉ cần hơn tôi là đủ.”
Câu nói đó rất mơ hồ, không rõ ràng…Nhưng Quyên Vỹ đã tự vạch nghĩa
cho mình. Vạch thế nào thì chắc cũng không cần phải nói tới nữa. Thế mà
cuối cùng cái cô nhận được lại là sự tuyệt tình này đây.
Quyên Vỹ đứng ra xa, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hữu Quân như
càng ngày càng bị kéo giãn. Nước mắt cô tuôn rơi, nhưng giọt nước mắt
kiêu hãnh nhưng cũng đầy đau thương. Cô chưa bao giờ để mình khóc trước
ai đó, nhưng giờ đây cô lại để nó rơi vô thức trước sự tuyệt tình của
Hữu Quân.
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với sự trân trọng của tôi như thế?” –
Quyên Vỹ đau khổ gào thét. Đôi môi không kìm được liền run run theo từng câu nói.
Hữu Quân hơi chạnh lòng, anh bước lại gần, giọng nói cũng dịu lại đôi chút:
“Chúng ta là từ một điểm đi lên. Tôi không biết tình cảm của cô sâu đậm bao nhiêu…Nhưng tôi đã có người để nhung nhớ rồi.
Choang!
Quyên Vỹ lảo đảo, bàn tay vô tình quờ vào chiếc ly cạnh đó khiến nó
rơi xuống vỡ tan. Bàn chân cô lại càng không cẩn thận, chiếc ly vừa rơi
xuống cô đã hốt hoảng tới nỗi bước lên dẫm vào đống thủy tinh sắc nhọn
ấy.
“A!”
Quyên Vỹ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã thụp xuống. Máu đỏ dưới chân theo vết thương bắt đầu rỉ ra.
Hữu Quân thấy vậy liền chạy tới bế thốc cô lên rồi đặt lên giường.
Sau đó cúi xuống nhìn bàn chân của Quyên Vỹ. Đôi mày anh khẽ cau lại, sơ qua cũng thấy có ba mảnh thủy tinh nhỏ đang nằm trong bàn chân của
Quyên Vỹ.
“Cô làm gì thế? Sao chẳng chú ý gì vậy?”
Quyên Vỹ nén đau nở một nụ cười, nhưng nụ cười của cô trông thật méo
mó. Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, cô nói trong tiếng thở khó khăn:
“Tất cả sự chú ý của em đều đã nằm ở anh…Anh không biết sao?”
Một thoáng qua đi, Hữu Quân nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, anh đành mím môi rồi đáp:
“Cô mau mặc quần áo vào, tôi đưa cô đi bệnh viện gắp thủy tinh ra. Để lâu sẽ bị nhiễm trùng đó.”
“Không, em không đi bệnh viện đâu…”
Nhìn Quyên Vỹ sợ hãi chạy trốn như vậy, trong lòng Hữu Quân như cũng
dâng lên một thứ gì đó như là thương xót. Tại sao cô lại cứ phải làm khổ mình như vậy?