
hại, đúng như trong kịch bản của bọn họ. Chị ấy là người
dễ bị mắc bẫy nhất. Nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở việc đó, Hương
Liên vô tình biết được chuyện Vĩnh Khanh và Kim Ngân vốn luôn có tình
cảm với nhau, và chị ấy đã nắm lấy cơ hội này làm một bước cuối cùng. Đó là giả vờ yêu Vĩnh Khanh để ép buộc anh phải rời xa nơi này. Điều này
cũng lý giải cho việc tại sao Vĩnh Khanh có tiền mà không thể cứu được
bố của Kim Ngân. Chị ta chỉ chấp nhận hai việc, một là lấy chị, hai là
anh sẽ bỏ sang Mỹ và không bao giờ quay về đây nữa. Vĩnh Khanh đồng ý,
anh chấp nhận bỏ tất cả để sang bên đó, chấp nhận không bao giờ gặp lại
Kim Ngân.
Ngay sau khi Vĩnh Khanh bỏ sang Mỹ, Minh Duy bỗng nhiên phải vào tù.
Nghe nói, cảnh sát vô tình phát hiện ra trong quán bar của anh ta có
chứa hàng cấm nên anh ta đã bị họ bắt lại.
Chuyện còn chưa hết, đó là Hoàng Mai tỉnh dậy, không hiểu sao chị ấy
lại trở lên điên loạn. Kim Ngân nhận lời bố của Hoàng Mai đưa chị ấy về
chăm sóc. Và hình như Kim Ngân cũng muốn vậy. Ông Lam hàng tháng gửi
tiền, còn nói Kim Ngân hãy thuê một bác sĩ để chăm sóc cho Hoàng Mai.
Nhưng chẳng ai biết, sự điên loạn của Hoàng Mai cũng chỉ là một vở kịch
của chị ấy mà thôi.
Sau đó…
- Khoan – Bà Hướng vội ngăn lại. Rồi gật nhẹ đầu – Mẹ hiểu rồi, con
không cần nói nữa. Tất cả những chuyện này đều xuất phát tự sự ích kỷ
của người đàn ông đó.
- Có lẽ là vậy mẹ à!
Bà Hướng thở dài, không biết nên nói gì nữa. Bà bỗng nhiên cảm thấy
thực mệt mỏi, những con người luôn luôn có mắt xích móc nối lại với
nhau, không có ai là rời ra khỏi vòng xoáy này cả. Mọi chuyện này đều là hệ quả từ một tình yêu trong mù quáng. Người đàn ông tên Hoàng Lam đó
đến tột cùng cũng chỉ đáng thương như vậy thôi. Con gái của ông ta đau
khổ, liệu ông ta có vui vẻ, thoải mái được hay không? Đúng là nực cười,
đầu đã hai thứ tóc rồi tại sao vẫn có những suy nghĩ thiển cận và nông
nổi đến như vậy cơ chứ.
Câu chuyện rắc rối! Giờ thì bà đã hiểu, tại sao mọi chuyện lại không
hề đơn giản như bà nghĩ rồi. Bởi chính bà khi nghe xong còn bị nó cuốn
vào chứ đừng nói đến chuyện con trai bà lại là người đang nằm trong vòng xoáy rắc rối đó.
Căn phòng trở nên thật yên lặng. Bên ngoài cửa sổ nắng chẳng buồn ghé qua. Trên bầu trời, từng đám mây đen nặng nề như muốn đổ ụp xuống dưới. Mọi thứ xảy ra thực đúng như những gì mà họ đang thấy. Ngay cả khung
cảnh cũng vậy!
Bỗng nhiên, bà Hướng như nhớ ra chuyện gì đó, vội quay sang hỏi Linh:
- Con đã nói chuyện này cho Hoàng Mai biết chưa?
Linh đáp:
- Con không cần nói thì chị ấy cũng biết rồi.
Bà Hướng kinh ngạc:
- Tại sao lại thế?
- Hôm qua con tới gặp Hoàng Mai thì thấy chị ấy đang nói chuyện với…Phong Lan.
Trong một căn phòng rộng lớn, Hoàng Mai ngồi đối diện với Phong Lan,
đôi mắt trống rỗng như vừa phải trải qua một cú sốc lớn. Hôm qua, khi cô tới AP để hỏi chút thông tin về Vĩnh Khanh thì vô tình nghe được cuộc
nói chuyện điện thoại của Phong Lan. Không ngờ rằng, người đang nói
chuyện với cô ấy lại chính là bố của cô.
Đáng ra Hoàng Mai sẽ không bao giờ biết chuyện nếu như Phong Lan không nói ra câu đó.
“Hoàng Mai bây giờ cũng không biết Vĩnh Khanh đang ở đâu. Mọi chuyện sau đó, tôi sẽ thông báo với ông sau.”
Người đời có câu “cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.” Huống hồ, cái kim này đã ở trong bọc quá lâu rồi, lâu đến nỗi tưởng chừng như ai cũng phải nếm qua dâu bể. Tới ngày nó bị lộ thì tất cả đã qua rồi,
đã không thể quay lại được nữa. Nhưng “cái kim” đó sao lại là bố cô? Tại sao lại là bố của cô? Cô đã từng nghĩ mình nằm mơ, à không, có năm mơ
Hoàng Mai cũng không bao giờ nghĩ người đứng sau mọi chuyện chính là bố
cô. Sự đời thật khó lường, phải trái trước mắt như tấm màn sương mù mờ
ảo, khiến con người ta không thể nào nhìn được rõ.
Hoàng Mai hiểu ra được rằng, nếu người đứng đằng sau tất cả mọi
chuyện là bố cô thì Kim Ngân cũng chỉ là một nạn nhân không hơn không
kém. Mười năm trước, cô hận Kim Ngân. Mười năm sau, nếu cô ấy biết được
mọi chuyện thì cô ấy sẽ hận cô. Hoàng Mai cười giễu trong lòng, tất cả
đều có nhân có quả. Ông trời rất công bằng, không để ai thiệt mà cũng
chẳng cho ai được hơn. Đến bao giờ thì mọi ân oán mới hết đây?
- Phong Lan này, tại sao bố tôi lại cử cô tới đây làm gián điệp?
Phong Lan trả lời:
- Ông muốn tôi ở bên cạnh Thiên Hoàng, à không, là Vĩnh Khanh. Cốt cũng là để tiện theo dõi và ngăn chặn việc cô gặp lại anh ta.
- Vậy sao? – Hoàng Mai cười nhạt. Ánh mắt dần trở nên mông lung – Còn gặp nhau ư? Còn gặp được nhau thì sao chứ? Tôi và anh vốn chỉ là hai
đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không thể chạm
đến cuộc đời nhau. Mãi mãi không thể.
Phong Lan nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt của Hoàng Mai. Cô
biết những chuyện này rồi cũng sẽ có một ngày được đưa ra ngoài ánh
sáng. Nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy. Thời gian qu