
Được!
Quyên Vỹ mỉm cười nhìn nắng tháng mười đổ dài trên mặt đất, trong
lòng thấy ấm áp lạ thường. Hóa ra, chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng khiến cô vui đến vậy. Với cô mà nói, hạnh phúc như một bài toán khó, cô càng
cố tìm ra cách giải quyết thì càng bị nó cuốn vào những ưu phiền.
Cô có tất cả những thứ mà người khác mơ ước, nhưng cô lại không có
được thứ mình cần. Cô không có được người cô yêu, cô cũng không giữ được anh ấy ở lại bên mình. Cái cô có, chỉ là một tiếng “được” từ anh mỗi
khi cô muốn một việc gì đó. Linh hồn và thể xác vốn là hai thứ hoàn toàn khác nhau, mà cái cô cần là linh hồn, là trái tim anh. Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của riêng cô mà thôi.
Đạo diễn vỗ tay ra hiệu tất cả vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên. Hữu Quân đặt kịch bản xuống bàn, sau đó ánh đứng dậy và đưa tay
ra trước mặt Quyên Vỹ, nói với một giọng rất lịch sự:
- Hợp tác vui vẻ!
Quyên Vỹ nhìn bàn tay rộng lớn, rồi lại hướng mắt lên nhìn người con
trai cao lớn trước mặt mình. Anh ấy vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Hai
năm qua cô đem lòng yêu anh, nhưng anh chưa một lần đón nhận. Là cô ngốc nghếch hay là do anh quá vô tâm? Thôi bỏ đi, mọi sự đều do ông trời.
Duyên phận cũng thế, cô có cố cũng chỉ là tốn công dã tràng mà thôi.
Quyên Vỹ đứng dậy, nắm lấy bàn tay của Hữu Quân rồi đáp lại:
- Hợp tác vui vẻ!
Đạo diễn ở đằng xa luôn miệng hối thúc. Ở trong này, thời gian và
cảnh vật như đang ngừng lại. Nắng vẫn đổ dài trên mặt đất, chút bụi trần đầu đó vương vào con tim. Quyên Vỹ thấy trong mắt mình như bị nắng
nhuộm vàng, cô thấy lòng thanh thản lạ lùng. Vẫn biết buông tay thực
không mấy vui vẻ, nhưng cứ đeo mãi một hòn đá nặng trên lưng có khi còn
mệt mỏi hơn.
Mong là sau này, tất cả đều sẽ tìm được một vùng trời cho riêng mình.
.
.
.
Trong một tiệm hoa nhỏ, Kim Ngân ngồi giở từng trang báo ra đọc. Vụ
giám đốc AP mất tích đang dần lắng xuống. Kim Ngân đọc qua thì thấy hình như người nhà của anh đã đứng ra nói rằng: Vĩnh Khanh chỉ đi du lịch
chứ không hề có chuyện mất tích. Kim Ngân thầm cười nhạt, nếu anh ta đi
du lịch thì đúng là ông trời đã mở một con đường sống cho cô. Chỉ tiếc
là vài ngày trước, anh ta đã suýt giết chết cô. Nghĩ tới đây, Kim Ngân
chợt rùng mình, trong lòng như có luồng khí lạnh chạy dọc.
Mấy ngày nay cô không gặp Vĩnh Khanh, và anh ta cũng không tới làm
phiền cô. Cuộc sống của cô cứ bình lặng trôi qua như vậy, nhưng chẳng ai biết sau cái bình lặng ấy sẽ là những sóng gió gì đang chờ cô. Kim Ngân đã quá mệt mỏi rồi, cô thấy mình như bị ai đó rút mất từng hơi thở. Tựa như một bông hoa mất rễ bị mặt trời rọi vào, và nó đang héo hon đi từng ngày.
Kim Ngân đặt tờ báo xuống, suy nghĩ lung lắm. Nếu Vĩnh Khanh đã tìm
tới đây rồi thì anh ta muốn làm gì cô? Kim Ngân chợt nghĩ nếu anh muốn
dày vò cô thì có lẽ cô đã có đủ sức để chịu đựng rồi. Cô đã sống trong
đau khổ mười năm, ngay cả cái chết cô cũng không sợ, sự dày vò của anh
còn có nghĩa lý gì nữa đây?
Năm nay Kim Ngân 28 tuổi, còn Vĩnh Khanh thì 33, cả hai đã chẳng còn
trẻ gì nữa, sống thế này âu cũng là cho qua ngày đi. Cô còn gì để mất
nữa đâu!
Đang suy
nghĩ thì cửa tiệm bỗng nhiên mở ra, một người bước vào và nói:
- Xin chào, có thể bán cho tôi một bó hoa hồng được không?
Kim Ngân nhìn vị khách vừa tới. Sau đó, cô liền thốt lên bằng một giọng kinh ngạc:
- Đức Trung, sao lại là anh?
Đức Trung đứng trước lối ra vào, ánh sang nhất thời bị anh che lấp,
khiến một khoảng không gian như chìm vào bóng tối. Đức Trung mỉm cười,
một nụ cười ấm áp như thường lệ. Bộ comple trên người như tỏa sáng cùng
nụ cười của anh.
Sau đó anh không trả lời Kim Ngân mà nhìn ngắm khắp tiệm, rồi mỉm cười nói:
- Chà, giờ thành cô chủ tiệm hoa rồi.
Kim Ngân cười, đáp:
- Đây là tiệm hoa của mẹ em. Em chỉ bán hộ thôi.
Đức Trung gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh nhìn Kim Ngân ngồi giữa một rừng
hoa, dáng vẻ cô đơn khôn cùng. Thực ra, đây chỉ là một tiệm hoa nhỏ, rất nhỏ, nhưng nhìn Kim Ngân ngồi giữa những chậu hoa, Đức Trung có cảm
giác trước mặt anh là một cô gái cô đơn lạc giữa những phồn hoa, hư vinh của đời.
Đây là một rừng hoa, một rừng hoa ngút ngàn tầm mắt.
Đức Trung bước tới, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cô, nói:
- Bán cho anh một bó hồng miễn phí, được không?
Kim Ngân bật cười:
- Tất nhiên là được rồi. Coi như trả tiền xe hôm trước anh đưa em về.
Đức Trung cũng cười, nhưng là cười bất lực. Cô ấy vẫn thế, vẫn cứ
sòng phẳng với anh. Anh biết vậy, nhưng lại luôn để hy vọng làm mất đi
lý trí. Thực ra, anh đã định cho mình một vị hôn phu từ rất lâu rồi, là
một cuộc hôn nhất mang tính chính trị. Cũng là do bố anh muốn thế. Song
đời quả thực không như ta muốn, Kim Ngân bất ngờ xuất hiện trước cuộc
đời anh một lần nữa, khiến anh lại một lần nữa phải phân vân.
Vài ngày trước, khi anh t