Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324084

Bình chọn: 9.00/10/408 lượt.

a Đức Trung khiến anh đau xót. Chẳng biết đó là sự đau xót của da thịt hay là của trái tim nữa.

Đức Trung buông nhành hoa hồng ra, anh để máu chảy dọc xuống theo
ngón tay của mình. Sau đó, anh nhìn cô, rồi đưa bàn tay đầy máu ấy ra
trước mặt cô và nói:

- Anh cũng không biết nữa, Bản thân anh cũng không hiểu mình đang làm điều điên rồ gì. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rằng anh có thể cưới một
người vợ rồi làm cho resort của mình vượt qua khu vực Đông Dương. Rằng
anh có thể cưới một người con gái còn trẻ hơn em, đẹp hơn em và thông
minh hơn em. Rằng anh có thể cưới một người mà biết đâu sau này, anh sẽ
yêu người đó không lối thoát. Nhưng Kim Ngân à, em không biết được đâu,
tất cả những người con gái mà anh từng nghĩ là “có thể” ấy đều mang bóng hình em. Em hỏi anh tại sao lại làm thế với em? Nhưng anh cũng muốn
biết, tại sao em lại làm thế với anh?

Kim Ngân lắc đầu, nước mắt cô theo cái lắc đầu đó rơi xuống. Tựa như
là bất lực, tựa như là hoang mang. Mười năm đã bào mòn mọi hy vọng trong cô, đã bào mòn mọi ước muốn của cô. Đến nay, khi mọi thứ đã ở ngay
trước mắt, cô bỗng thấy sợ hãi và muốn chạy trốn.

Nếu Đức Trung ngỏ lời yêu cô vào mười năm trước, biết đâu cô sẽ nhận
lời với anh. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi, trái tim cô đã dành cho một
người, mãi mãi đã dành cho một người. Cho dù anh ta làm cô đau, còn đau
hơn cả cảm giác gai hoa hồng đâm vào tay thì cô vẫn không thể buông tay, cũng không thể để trái tim mình thôi yêu anh được nữa. Là do cô không
thể, cô bất lực với chính mình rồi!

Kim Ngân nắm lấy bàn tay của Đức Trung, sau đó cô mỉm cười nói:

- Xin lỗi anh!

Ừ, thì là xin lỗi anh! Đó là một câu nói đơn giản, nhưng cũng là tất cả những điều cô suy nghĩ vào lúc này.

Đức Trung để mình cười, nhưng hình như anh không muốn vậy. Cô xin lỗi anh, anh hiểu. Là cô đã từ chối anh, anh cũng hiểu! Nhưng anh có thể
làm được gì hơn đây? Trái tim vừa như treo lơ lửng trên không trung, hồi hộp và mong chờ đến nỗi không thở nổi. Còn bây giờ thì…nó vẫn ở nơi cao ấy, và mãi mãi không trở về bên anh nữa rồi.

Kim Ngân quan sát từng biểu hiện của Đức Trung, cô thực sự không biết phải nói với anh lời nào nữa. May sao lúc đó chuông điện thoại của cô
vang lên, kéo hai người ra khỏi tình thế khó xử. Kim Ngân vội vàng lấy
điện thoại ra, không nhìn qua người gọi và đưa lên tai nghe. Cô nói bằng một giọng thân thiện:

- Alo?

- Kim Ngân!

Tiếng gọi ấy khiến Kim Ngân như rơi vào một hố sâu không đáy. Trái
tim cô nảy lên một cái rồi đập liên hồi, mất kiểm soát. Là Vĩnh Khanh,
giọng nói vừa rồi là của Vĩnh Khanh. Kim Ngân liếc nhìn Đức Trung, không muốn để anh phát hiện nên cô đã cười tỏ ý xin lỗi rồi bước ra ngoài
tiệm nghe điện thoại.

- Có chuyện gì thế? – Kim Ngân cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi trả lời:

- Tôi có lời này muốn nói với em.

Kim Ngân cười nhạt, cô đáp bằng một giọng giễu cợt:

- Là gì? Là sẽ không cho tôi sống yên ổn? Hay là không cho tôi hạnh phúc? Hay là bắt tôi phải chết để đền mạng đứa con của anh?

Vĩnh Khanh không hề để ý đến những lời mỉa mai của Kim Ngân. Anh chỉ khẽ thở dài một cái, sau đó nói rất nhẹ nhàng:

- Chúng ta…kết hôn nhé?



Kim Ngân nắm chặt hai bàn tay vào nhau, cố giữ cho mình thật bình
tĩnh. Ngay cả giọng nói cũng phải thật bình tĩnh. Cô hít một ngụm khí
lạnh, sau đó từ từ nói:

- Rốt cuộc thì anh muốn gì?

Vĩnh Khanh thầm cười khổ, điện thoại trên tay bị anh siết chặt lấy.
Cô ấy hỏi anh muốn gì? Anh muốn gì ư? Đương nhiên là muốn kết hôn với cô ấy rồi. Khi một người con trai cầu hôn một người con gái, đó là một
khoảnh khắc kỳ diệu của tình yêu. Nhưng sao anh thấy, lần cầu hôn này
chẳng khác nào một lời ngỏ đưa cô ấy vào địa ngục cả. Kim Ngân đã vì anh mà đau khổ suốt mười năm qua, anh lại luôn nghĩ mình sẽ dày vò cô ấy cả đời. Và chắc, khi anh cầu hôn cô, cô sẽ nghĩ đây là cách để anh độc
chiếm, làm khổ cô.

Anh không phủ nhận chuyện mình yêu cô ấy, cũng không chối bỏ chuyện
anh bị ám ảnh về chuyện đứa con mười năm trước. Mọi người bảo anh hận
thù nhiều, nhưng nào có được thế! Mỗi lần nhìn thấy Kim Ngân khóc, là
anh lại không kìm được lòng muốn cho mình một cái tát thật đau. Tại sao
anh phải dày vò cô ấy? Là vì cô ấy nói muốn giết đứa con của anh. Nhưng
đó là quá khứ, mười năm đã trả được món nợ tình cho anh chưa? Anh không
biết, anh chỉ biết anh phải giữ lại cô ấy bên mình. Đau khổ cũng được,
anh còn gì để mất nữa đâu. Ngay từ khi nhớ lại mọi chuyện anh đã biết,
ông trời thực sự không muốn giải thoát cho hai người.

Bầu không khí im lặng cứ thế trôi qua như vậy, chẳng ai biết là lâu
hay chóng, chỉ có cảm giác tựa như cả kiếp người đã đi qua. Dòng xe cộ
bên ngoài đường vẫn hối hả, vô tâm. Khói bụi hòa vào, tung bay rồi tích
tụ trên bầu trời. Những gì lắng đọng trên đời này cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Khi con người ta chết đi, dù là một thời oanh liệt cũng chỉ còn
l


XtGem Forum catalog