Pair of Vintage Old School Fru
Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212404

Bình chọn: 9.00/10/1240 lượt.

ến đấy,
Nam không nén được nụ cười. Kỳ quan sát cô một chút, đây đâu có giống người
bệnh.

-Chuyển lời tới chồng mày là tao cám ơn ảnh nha.

-Ờ. Hả? Mày vừa nói gì?

Nam lại ôm bụng cười. Kỳ vừa bị cô lừa một vố rất đau. Thù trước nợ sau tính
luôn một lần, không cần giữ ý giữ tứ hay sợ mất hình tượng gì hết, Kỳ xoắn váy
trèo lên giường túm áo Nam, ấn đầu cô xuống giường, vỗ phạch phạch vào mông cô.
Tư thế này… khá là ấn tượng.

-Kỳ. Con làm gì vậy?

-Ơ… Ba

-Kỳ. Con làm gì vậy?

-Ơ… Ba.

Kỳ nhảy vội xuống giường, chỉnh trang lại tư thế. Nam cũng lập tức ngồi dậy,
sửa lại đầu tóc khi nghe thấy tiếng người lớn, mặc dù mái đầu của cô có sửa lại
cũng chẳng biết phải sửa thế nào. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, người này là
ba của Kỳ. Cô giống ba nhiều hơn là giống mẹ, Nam nhận xét.

-Bơ, đứng dậy chào cậu đi con.

-Con chào… cậu.

Nam đứng dậy, khoanh tay cúi đầu chào ba của Kỳ. Ơ, nhưng sao lại là cậu? Mà
không phải là chú hay bác như nhiều khi gặp người lớn tuổi khác? Nam ngẩng đầu
nhìn người đàn ông lạ. Bên cạnh là ông Lâm, phía còn lại là Kỳ, đằng sau còn có
Bảo.

-Đứa trẻ đó đây sao? Lớn thế này rồi.

Nam chớp mắt nhìn ba của Kỳ, người đàn ông này thoạt nhìn thì lạ hoắc nhưng
càng nhìn kĩ thì càng thấy quen. Giống như lần đầu tiên chạm mặt với Kỳ, cũng có
cảm giác này. Quen thế nào thì cô vẫn chưa lí giải được. Cô phân tích lời ba Kỳ
vừa nói, đứa trẻ đó lớn thế này rồi, có nghĩa là trước đây ông ấy biết cô.

-Bơ, đây là cậu Hiểu Nhân, anh trai của mẹ con.

Anh trai của mẹ? Đại não Nam phân tích tiếp tục. Anh trai của mẹ cô phải gọi
bằng cậu, điều này không sai. Cô nhìn ông Nhân lần nữa, rồi nhìn sang Kỳ, cuối
cùng ánh mắt cô dừng lại nơi khung ảnh trên bàn học của mình, nơi mẹ vẫn theo
dõi cô trên mọi bước đi trưởng thành.

Ba người họ, đều giống nhau ở đôi mắt. Hóa ra đây là điều mà Nam cảm thấy
quen thuộc nhưng không thể lí giải. Bởi vì họ có quan hệ với nhau.

-Con tên Nam đúng không? Cậu nghe con bé Kỳ kể về con rất nhiều. Ngoan, ráng
học giỏi nghen con.

-Dạ!

Nam cúi đầu lễ phép. Ông Nhân quay lại nhìn Bảo, đứa cháu trai mà nãy giờ ông
bỏ quên, nở một nụ cười thật hiền, rồi rút trong túi ra hai phong bao đỏ đưa cho
anh và Nam. Quà mừng tuổi từ người cậu ruột thịt sau ngần ấy năm dài.

-Kỳ, con ở lại đây chơi với hai em. Không được nghịch bậy nghe chưa?

-Yes sir!

Kỳ đứng nghiêm, làm động tác chào theo kiểu quân đội. Ông Nhân và ông Lâm
cùng đi xuống nhà dưới, họ cần một không gian riêng để hàn huyên tâm sự trong
suốt thời gian dài.

Nam ngồi trên giường, tay cầm phong bao đỏ phe phẩy, cảm giác lạ lẫm len lỏi
vào từng mạch máu nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô nhận lì xì mà không phải từ ba
mình. Bảo cũng có chung một cảm giác giống Nam. Nhưng anh biết cách che giấu nó
thế nào. Gia đình này đã cách ly hoàn toàn với họ hàng cũng từ ngày ấy.

Chỉ riêng Kỳ thích thú ngồi đung đưa chân trên ghế, hết nhìn Bảo rồi lại nhìn
Nam ngây ngô với phong bao lì xì. Đến khi Nam mở ra thì còn vui hơn. Nhìn cô
nghệch mặt khi thấy số tiền lớn mà Kỳ không nén được nụ cười. Cô cầm hai tờ tiền
mệnh giá 500 ngàn lên, mặt méo xệch nhìn Bảo.

-Hai ơi! Tết này anh em mình giàu to nha!

Rồi cười toe toét sung sướng với số tiền lì xì ấy. Bảo có vẻ không thích Nam
cười lên như con ngố thế này, anh bước tới giật lấy phong bao đỏ, nhét hai tờ
tiền vào trong trước sự ngỡ ngàng của cả Nam và Kỳ.

-Đưa cho ba giữ.

-Cũng được. Em cũng đâu cần nhiều tiền như vậy đâu. Cần thì xin ba. Hehe.

Vậy mà Nam vẫn cười được. Kỳ không hiểu nổi, nếu là cô chắc chắn sẽ cướp lại
cho bằng được số tiền ấy. Không đơn giản mà mình có được số tiền lớn như thế,
ngu gì để ông anh trai đoạt đi, mà ai nói trước rằng Bảo sẽ đưa cho ông Lâm hay
là anh tự thanh lí chúng? 1 triệu chứ có ít đâu!

-Ơ… vậy anh em mình phải kêu con nhỏ kia là gì đây Hai?

Bảo xoay người lại nhìn Kỳ. Không phải lần đầu gặp mặt nhưng anh phải thừa
nhận, Kỳ là cô nhóc đẹp một cách tự nhiên nhất trước giờ anh từng thấy qua. Nó
mang một chút hoang dã, một chút huyền bí nhưng lại không giấu được vẻ tao nhã
và khiêm tốn cần có. Giống như mẹ anh vậy.

-Haha. Cứ như trước là được mà. À mà không được. Đây nhỏ tuổi hơn đó. Giờ
tính sao ta?

Kỳ chỉ tay vào mình rồi chỉ sang Bảo, anh cũng ngượng ngùng không biết phải
xưng hô thế nào. Theo vai vế thì anh em Bảo và Nam phải gọi Kỳ là chị. Ba Kỳ là
anh ruột của mẹ Bảo và Nam mà.

-Kỳ ở lại nói chuyện với Bơ đi. Anh có bài tập cần làm, về phòng trước, có gì
gọi anh.

Câu đầu là Bảo nói với Kỳ, câu sau là căn dặn Nam. Cô gật đầu, Bảo cầm hai
bao phong thư rời khỏi phòng cô. Nam tin chắc một điều, Bảo sẽ đưa số tiền ấy
cho ông Lâm, anh không phải là loại người nhỏ nhen và ích kỉ như thế.

-Giờ tao phải kêu mày bằng chị hả Su?

-Ờ. Kêu đi. Chị Su.

Kỳ ngồi v