Pair of Vintage Old School Fru
Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212354

Bình chọn: 7.00/10/1235 lượt.

thoại lại đổ chuông. Lần này là Ngọc. Nam có thói quen hay cài chuông
mặc định riêng cho từng người quen thân thiết của cô. Danh bạ của cô có nhiều
địa chỉ liên lạc và hình như mỗi người có một bài nhạc chuông riêng. Sở thích
này… có vẻ lạ.

-Gì vậy Múp?

-”Thằng Hưng có ghi tên tao vô đi trực Tết không vậy Bơ?”

-Có. Tao nói nó ghi tên mày rồi. Cả đám con Lam, con Thơ cũng ghi luôn. Mà
hình như nguyên cái tổ mình đi hết thì phải? Một lớp 15 người lận mà.

-”Gì mà kéo cả đám đi hết vậy? Đi trực Tết chứ có đi ăn giỗ đâu mà nguyên đội
quân xếp hàng vào sổ? Tổ mình 12 đứa, rồi 3 đứa trúng số còn lại là đứa
nào?”

-Thằng Hưng với con Uyên là không thể thiếu rồi. Hai đứa nó là cán sự chi
Đoàn mà. Đứa thứ 15 thì tao không biết. Chắc con nào đó cô bác với con Uyên, đi
cho có đồng đội với nó. Chứ mình nó với thằng Hưng chơi gì lại nguyên đoàn quân
Nam Hán tổ mình.

-”Rồi. Rồi mùng mấy đi?”

-Mùng Bốn. Sáng 6 giờ 45 tập trung. Chiều 4 giờ 15 về nếu đạt yêu cầu. Không
thì ở lại trực tiếp.

-”Vậy hả? Mà ai phụ trách quản lớp mình? Tao nghe nói một ngày có hai giáo
viên với một lớp 12 trực mà phải không?”

-Ờ. Thông tin cũng lanh lẹ dữ. Báo cho mày hay để còn thông báo với đồng đội,
cô Diệu với thầy Lập sẽ kiểm tra tụi mình.

Đầu dây bên kia hình như có người vừa té cái rầm. Nam há miệng cười rõ to,
bệnh tật gì bay ráo trọi.

-”Lập Hói với Sát Thủ Quần Đen hả? Tiêu rồi! Tụi nó chuẩn bị rình rang lắm,
nghe đâu là đem pháo bông mini lên đốt mà kiểu này rồi mần ăn sao trời?”

-Haha. Mày cứ kêu tụi nó chuẩn bị gì mang hết lên đi. Tới đó có bị kỉ luật
thì cũng chết chùm mà. Lo gì.

-”Ờ. Vậy để tao nói lại với tụi nó. Sáng đó tao qua chở mày. Ok.”

-Mày vừa nói là mày chở đó nha. Không phải tao à. Haha. Cúp đây!

Điện thoại vừa báo hiệu cuộc gọi kết thúc cũng là lúc nụ cười trên môi Nam
tắt phụp. Mùng Bốn. Sao lại là mùng Bốn? Sao không phải ngày khác? Trời ơi! Ông
ác cũng chừa cái mác cho người khác đeo nữa chứ? Nam muốn hét lên cho nguôi cơn
tức mà không thể, cô còn thương cái cổ họng của mình.

Mùng Bốn Tết. Ngày duy nhất trong năm mà Nam được đến nơi bà Doanh yên
nghỉ.

Đành đoạn mang ngày mùng Bốn của cô xếp lịch trực Tết. Lúc nhận thông
báo Nam đã suýt té xỉu.

Cô mong đến Tết hơn bất cứ ai, không phải vì muốn được nghỉ học ở nhà rong
chơi, cũng không phải muốn nhận được tiền lì xì, mà là đến Tết cô sẽ được đến
thăm mẹ. Đơn giản như vậy thôi, mỗi năm chỉ có một ngày mùng Bốn Tết, vậy
mà…

Ngày giỗ bà Doanh năm nay chỉ có ông Lâm và Bảo lên xe đến thăm mộ bà. Không
có Nam đi cùng. Vì thế mà cô đã buồn rầu suốt mấy ngày cuối năm cũ, bước qua năm
mới gánh thêm cơn sốt hành hạ, cô chỉ muốn chết luôn cho xong.

Có tiếng nói cười ở dưới nhà, Nam không nghe rõ lắm. Năm nay nhà cô có khách
đến thăm sao? Tết mấy năm rồi đâu có. Không nén nổi tò mò, Nam nhích người đứng
dậy đi ra ban công nhìn xuống dưới. Một chiếc Toyota bảy chỗ màu đen đỗ trước
nhà cô. Trong đầu cô hiện lên hai chữ. NHÀ GIÀU.

-Bơ! Kêu mày nằm trên giường mà. Ra đó làm gì vậy? Vô đây!

Kỳ đứng ở cửa phòng quát lên. Nam giật nảy mình xoay người lại, tay bấu vào
thành lan can để không bị ngã. Cô tròn mắt nhìn Kỳ. Váy hoa màu vàng, dài đến
đầu gối. Mang hài búp bê màu trắng. Đôi mắt biết cười toe toét để lộ chiếc răng
khểnh dễ thương. Trông Kỳ cứ như một tiểu thư thực thụ. Mà đâu có ai nói cô
không phải là tiểu thư đâu chứ?

-Sao mày không nhuộm tóc lại? Đổi sang màu đen đi. Nhìn vầy người ta nói mày
ăn chơi đó.

Nam lết tấm thân đầy thương tích vào trong, ngồi trên giường nhìn cô bạn đứng
ở cửa phòng một cách chăm chú. Trên người Kỳ chỗ nào cũng phát ra khí chất của
một tiểu thư giàu có, chỉ riêng mái tóc đỏ chóe là không hợp một chút nào.

-Xì- tai mà. Tao thích.

-Mày mang đôi hài màu xanh lá nữa là hay luôn đó Su. Nguyên cái cột đèn giao
thông di động. Haha.

Kỳ tức tối trong khi Nam bò lăn ra cười với ý nghĩ vừa nảy ra. Tóc đỏ. Váy
vàng. Giày xanh. Đủ bộ. Nén tức giận vào trong, Kỳ không muốn bỏ qua mục đích
đến nhà Nam hôm nay.

-Cười xong chưa?

Gật gật. Nam ngồi ngay ngắn trên giường. Bây giờ cô mới chăm chú nhìn trên
tay Kỳ là một chiếc hộp hình chữ nhật khá lớn màu đỏ. Kỳ bước lại gần, đặt chiếc
hộp vào tay cô, nghiêm túc nói.

-Mừng sinh nhật mày. Hơi muộn.

Rồi gãi gãi đầu, Kỳ nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất. Nam ngỡ ngàng. Sinh
nhật của cô, ngoài ông Lâm, Bảo và Ngọc ra thì không còn ai biết nữa. Kể cả gã
bạn trai “hờ” của cô cũng không biết. Chính xác mà nói, ngày sinh trong giấy
khai sinh của Nam là ngày 8 tháng 2, tức là 28 Tết vừa rồi.

-Cám ơn mày nhiều nha Su!

-Có phần của Tạ Thế nữa đó. Thằng chả có ca trực nên không tới được.

Nam gật gù. Làm bác sĩ thiệt là khổ. Mùng Một mà cũng phải trực. Dám sau này
Thiên cưới Kỳ về rồi, cũng mang cô vào bệnh viện mà ngủ luôn quá. Nghĩ đ