
br/>
- Nhưng….nhưng…- Kiên ấp úng
- Em trai ngốc, dù thế nào chị cũng ở bên cạnh em mà- Hạ nhẹ nhàng nắm tay Kiên
- Chị phải hứa là không bao giờ được bỏ em. Không bao giờ- Kiên nói như một đứa trẻ, một đứa trẻ sợ chị mình sẽ biến mất trong tích tắc nếu cậu không nhìn thấy
- Chị hứa. Bây giờ chị mệt rồi….- Hạ bỏ lửng câu
- Em sẽ ra ngoài- Kiên nắm chặt tay Hạ
Bây giờ Kiên đã cầm chốt cửa, Kiên quay lại nhìn Hạ một lần nữa. Gương mặt Hạ tái nhợt, xanh xao.
- À, mà Tường Vi thế nào rồi ?- Giọng Hạ yếu ớt nói với theo trước khi Kiên ra khỏi phòng
- Chị ấy đã khá hơn nhiều nhưng chưa tỉnh lại. Chị cứ yên tâm- Kiên cố gắng nặn ra một nụ cười trước khi đóng cửa phòng lại.
Chỉ còn một mình Hạ ở trong phòng. Cảm giác mệt mỏi, đau đớn lại chiếm lấy cơ thể cô. Hạ muốn ngồi dậy nhưng không thể. Cô muốn cử động cánh tay thêm chút nữa nhưng bất lực.
Hạ nằm đó. Nước mắt lăn dài. Hạ lại khóc. Sao Hạ lúc nào cũng khóc mà không thể mạnh mẽ ? Sao Hạ không thể nói những điều cô đã phải chịu đựng với bất cứ ai ? Tại sao?....
Hạ biết mình không thể. Hạ chỉ biết chịu đựng và chôn chặt tất cả vào trong lòng. Bao lâu rồi kể từ ngày đó, Hạ đã không còn ai để có thể giãi bày mọi chuyện. Ông mất cũng là khi trái tim Hạ khép lại và cố tạo cho mình vẻ mạnh mẽ, vui tươi. Chỉ có Ông mới hiểu tại sao Hạ lại làm như thế. Ông hiểu và yêu thương Hạ. Nhưng rốt cuộc Ông đã không còn nữa. Và chẳng ai có thể thay thế được. Đến ngay cả Trung cũng không hiểu Hạ. Đến ngay cả Trung cũng coi Hạ là một kẻ vô tâm….
Đôi mắt Hạ hướng ra phía cửa sổ. Hạ buồn, mệt mỏi. Cái cảm giác này Hạ không muốn Kiên phải chịu đựng. Hạ đã giấu Kiên những điều còn kinh khủng hơn những điều Kiên vừa nghe. Những chuyện vừa rồi đã là cú sốc đối với Kiên. Và Hạ không thể gây ra thêm bất cứ đau đớn nào cho đứa em trai của mình nữa. Mọi chuyện hãy để mình Hạ chịu đựng, để mình Hạ biết là được rồi. Kiên không như Hạ. Kiên còn quá ngây thơ. Kiên chưa hiểu hết sự đời. Hạ cũng vậy. Nhưng Kiên cần được bảo vệ. Và Hạ sẽ cố giấu những điều ấy lâu nhất có thể, cố giữ lại chút hình ảnh người mẹ của bà ta trong lòng Kiên…
Hạ thiếp đi trong mệt mỏi và những suy nghĩ mơ hồ….
…. Kiên bước xuống cầu thang. Mệt mỏi. Chị đã giấu Kiên chịu đựng quá nhiều. Chị đã hy sinh vì Kiên quá nhiều. Tại sao chị lại ngốc đến thế cơ chứ ?
- Sao em lại ở đây ?- Trung Nam lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy Kiên bước vào bếp
- Cậu ấy là khách của Hạ- anh Minh vẫn thản nhiên uống café, đặt tách café xuống, anh hỏi- Hạ thế nào rồi ?
- Chị ấy ngủ rồi ạ- Kiên nói rồi nhanh chóng ngồi xuống một cái ghế còn trống
- Tại sao em lại ở đây ?- Bây giờ tới lượt Trung hỏi- Em và Hạ có quan hệ gì?- Kiên không đáp
- Mà sao nhóc không ngạc nhiên gì vậy ?- Hoàng hỏi Mai
- Ngạc nhiên gì ?
- Rằng tại sao Kiên, một hotboy lại có mặt ở đây ?Và Kiên với Hạ có quan hệ gì?- Hoàng hỏi
- Có gì phải ngạc nhiên chứ, họ là chị em mà- Mai đáp rồi nhấp một ngụm trà
- Chị em ?- Hoàng, Trung và Nam cùng đồng thanh
- Bộ mấy người không biết à ?-Mai hỏi giả bộ ngây thơ. Đúng là cáo già giả dạng nai tơ mà. Thực chất Mai thừa biết rằng Hạ giấu tất cả mọi người. Chỉ có Mai và anh Minh là biết thôi
- Sao em lại giấu tụi anh ?- Nam quay sang hỏi Kiên
- Giấu gì cơ ?- Từ lúc nãy đến giờ, Kiên chìm vào những suy nghĩ của riêng mình mà không để ý đến xung quanh
- Chuyện Hạ và em là chị em- Hoàng nói
- À, chuyện đó. Chị ấy bảo giấu mà- Nỏi rồi, Kiên cười
- Vậy mà anh cứ tưởng…- Trung đang định nói nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Lúc trước khi thấy, Kiên ôm Hạ Trung lại cứ nghĩ hai người là một đôi. Tuy lúc đó không phải là Trung không tin Hạ nhưng trong lòng Trung có gì đó uất nghẹn. Mà nếu hai người có là một đôi thật thì Trung cũng không có quyền trách Hạ vì Trung đã gây ra quá nhiều đau khổ cho Hạ
- Tưởng gì ?- Hoàng và Nam đồng thanh. Trung không nói
- Kiên chúng ta về thôi- Anh Minh nói rồi đứng dậy như đễ gỡ rối cho Trung- Anh đã bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho Ceo rồi. Bao giờ con bé tỉnh em nhớ bắt nó ăn bằng được đấy- Anh dặn dò Trung
- Chị Hạ ở đây có làm phiền gì anh không ?- Kiên hỏi tỏ vẻ ái ngại khi đứng lên. Trung chưa kịp trả lời thi Nam đã nói
- Hạ ở đây Trung mong còn chẳng được nữa là
- Đúng là cầu được ước gì chứ phiền hà gì, phải không bạn Trung ?- Hoàng cũng đế theo
- Hai người có thôi đi không vậy – Trung quát
- Thôi chúng ta về không làm phiền giây phút riêng tư của bạn Trung nữa. Không tui sợ mình lại phá hỏng viễn cảnh lãng mạng của bạn Trung như sáng ngày thì thật là đắc tội- Nam nói kèm theo cái nháy mắt với Trung
- Ông ăn nói cho cận thận đi – Trung gắt
- Ok, chuyện này chỉ chúng ta biết mà thôi
Nam nói rồi nháy mắt với Trung một lần nữa. Mọi người ra v