
n
Cô nhìn Vĩnh Phong một cái rồi cười nhạt nói :
- Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác.
Sau đó giám đốc Vương bị Vĩnh Phong ném ra khỏi phòng trong tình
trạng thật bi đát, thật mất mặt. Trên người ông ta chỉ có độc nhất một
chiếc khăn quấn ngang bụng. Khổ nỗi nó chẳng thể nào che được cái bụng
bia bự xự của ông ta. Mọi người đi qua lại nhìn ông ta chỉ chỉ chỏ chỏ
cười thầm. Nhiều người cho là ông ta biến thái, ngay đến bà lao công
quét dọn cũng nhìn ông xem thường. Ông chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất giấu mặt đi trong xấu hổ, bởi vì Vĩnh Phong đã khóa cửa phòng lại, mà
ông ngàn vạn lần cũng không dám gõ cửa. Trận đòn kinh hoàng lần trước
ông vẫn còn nhớ mãi, dù rằng rất căm tức nhưng ông ta lại không có gan
đối đầu với tập đoàn Nguyên Thành Phong.
Còn lại hai người trong phòng, không gian bỗng nhiên vắng lặng đầy ngột ngạt, Hiểu Đồng không thèm để ý đến sự giận dữ của Vĩnh Phong, cô
quay lưng lại với cậu tiếp tục lấy khăn lau tóc. Vĩnh Phong nhìn thấy
thái độ thờ ơ lạnh nhạt cũa Hiểu Đồng thì tim đau nhói, toàn thân bỗng
phát run, cậu phải siết chặt tay lại để ngăn chặn cái run toàn thân của
mình. Rõ ràng cậu rất giận dữ, rất phẫn nộ nhưng khi nhìn thấy cô vẫn
bình an thì những lo lắng trong những ngày vừa qua được vỗ về, trong
lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, cơn giận bị không khí trong lòng xẹp xuống.
Lúc này cậu chỉ muốn ôm trầm lấy cô cho thỏa lòng nhung nhớ.
Nhưng thái độ hờ hững của cô như dội một gáo nước lạnh vào mặt cậu. Cậu đau khổ rút những tấm hình trong túi ra quăng xuống giường, mệt mỏi hỏi :
- Giải thích cho anh biết những tấm hình này là sao.
Hiểu Đồng quay đầu nhìn về phía những tấm hình này rơi *** trên
giường, cô đi đến ngồi xuống bên mép giường rồi cầm mấy tấm hình lên xem tỉ mĩ từng tấm hình, ánh mắt có chút u ám.
Vĩnh Phong đứng yên lặng nhìn Hiểu Đồng xem từng tấm hình, cậu hy
vọng, Hiểu Đồng sẽ cho cô một lời giải thích, chỉ cần cô giải thích, dù
cô có nói thật hay không cậu cũng tin. Nhưng lòng tin và sự chờ đợi của
Vĩnh Phong đã bị một câu nói của Hiểu Đồng đánh bật đi, choáng voáng. Cô nhìn hết mấy tấm hình rồi xếch môi cười nhạt nói :
- Chụp cũng đẹp quá chứ.
Vĩnh Phong choáng váng đến độ gần như không đứng vững được, cậu
không ngờ cô lại phán ra một câu nói như thế. Như thể cái người con gái
kia không phải là cô, như thể đó là tấm hình của một cô người mẫu quãng
cáo nào đó vô hại.
- Em …- Cậu run người lắp bắp, quả thật không thể nào mở lời được, trái tim như thể chết lặng.
Cô quay đầu nhìn vẻ mặt tái xanh vì bị shock của Vĩnh Phong, lạnh lùng hỏi :
- Anh đến tìm tôi chỉ vì mấy tấm hình này à.
Vĩnh Phong muốn nói « Không phải », cậu đến đây vì nhớ cô, vì lo
lắng cho cô, nhưng lời nói lại bị trôi tuột vào trong trong sự lạnh lùng của cô.
- Xem ra mẹ của anh là người đã đưa cho anh mấy tấm hình này phải không ? – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đứng bất động một chỗ thì cười hỏi .
Một sư run nhẹ, chạy thoáng qua trái tim của Vĩnh Phong, một niềm vui, một lí do… Nó dường như chính là đáp án mà cậu muốn biết, chính là nguyên do cho sự ra đi và thái độ lạnh nhạt của cô. Thoáng vui mừng,
cậu đến bên Hiểu Đồng, nắm chặt hai vai cô, giữ cho đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Sự vui mừng hiện ra nét mặt, dịu dàng
hỏi cô :
- Có phải mẹ anh đã nói gì với em không ? Em đừng để ý, anh đã nói rồi, không ai có thể làm anh rời xa em cả, không ai có thể chia cắt hai
chúng ta.
Nhưng Hiểu Đồng đã hất đôi tay cậu ra rồi đứng dậy đi xa khỏi cậu, làm Vĩnh Phong ngỡ ngàng.
- Bỏ đi, Vĩnh Phong ! Mẹ anh thật sự chẳng làm khó dễ gì tôi cả. Mẹ anh là một người mẹ tốt, bà rất lo cho anh, rất yêu thương anh. Bà đến tìm
tôi vì muốn cho tôi biết được nỗi lòng của một người mẹ như bà. Bà đã
khóc rất nhiều, đã tâm sự rất nhiều về tình yêu của bà đối với anh. Anh
phải biết trân trọng bà, yêu thương bà. Tôi hiểu tấm lòng một người mẹ
như bà hơn ai hết, bởi vì tôi cũng là một người mẹ.
Vĩnh Phong như bị sét đánh trúng, cả người bất động gần như muốn
ngã xuống khi nghe Hiểu Đồng nói cô cũng là một người mẹ. Cậu không tin
vào chính tai mình, quay đầu nhìn cô, run rẩy hỏi với anh mắt đau thương :
- Em mới nói gì, em cũng là một người mẹ ư….ý của em là em cũng sinh con như bao người đàn bà khác ư.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng thản nhiên đáp – Anh không thấy bé Đường giống tôi như khuôn đúc ư.
Một lần nữa, lại một lần nữa, toàn thân choáng váng, gần như không
đứng nổi. Bé Đường đúng là rất giống Hiểu Đồng, phải nói là giống y như
đúc cô lúc còn nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng hai người là hai chị em nên
giống nhau là chuyện bình thường. Thậm chí cậu còn cho rằng bé Đường có
đôi nét giống cậu, càng đặc biệt yêu quí cô bé hơn nữa.
- Ý của em là, em chính là mẹ của bé Đường - Vĩnh Phong đau đớn hỏi.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng gật đầu xác định một cách mau lệ.
Vĩnh Phong không còn chút sức lực nào nữa, cậu khụy người xuống
giường, hai tay chống xuống giường đỡ lấy thân hình to lớn đang mềm nhũn ra kia.
- Có phải tin này làm anh shock lắm không – Hiểu Đồng cười hỏi, cô nhìn Vĩnh Ph