
ong một lát rồi bước đến đầu giường ngồi xuống, sau đó với tay
lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, bật hộp quẹt lên.
Một làn khói mờ phả ra sau khi Hiểu Đồng rít một hơi dài, gương
mặt xinh đẹp của cô ẩn hiện trong màn khói có vẻ thương tâm một chút.
Sau đó cô rít thêm vài hơi nữa, nhả thêm vài luồng khói nữa mới dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, thả người theo làn khói nói :
- Để tôi kể cho anh nghe, năm đó không phải là tôi suýt bị hắn ta
cưỡng hiếp mà là chính tôi dụ dỗ ông ta. Haiz ! Cái lão già ngu ngốc,
thật ngu ngốc lại háo sắc đó cứ thấy tôi là sáp tới giả đò vô tình đụng
trúng người tôi. Tôi biết lão thèm muốn tôi lắm rồi, nhưng tôi muốn đùa
cợt gã ta, muốn gã ta phải phục tùng tôi. Cái hạng người như hắn quả
nhiên là chỉ cần tôi cho hắn ta nắm tay một cái, ôm một cái thì tôi muốn bao nhiêu tiền hắn ta cũng cung phụng tôi. Tôi không ngu dại đâm đầu
vào cho hắn hưởng lợi liền được, tôi phải moi tiền hắn ta càng nhiều
càng tốt. Tôi càng làm hắn thèm muốn tôi thì tiền của hắn càng rơi vào
túi tôi. Nhưng hắn ta đã có vợ rồi, vợ hắn ta lại là một mụ chằng cái
đáng sợ. Hắn ta sợ mụ ta. Cho nên tôi mới quyết định hiến thân cho hắn
ta, để rồi ép hắn phải bỏ vợ mà đến với tôi. Có như vậy tôi mới chiếm
được hết gia tài của hắn ta. Nhưng thật đáng tiếc.
Cô chắc lưỡi một cái ra vẻ tiếc rẻ, rồi lấy một điếu thuốc khác ra hút, lại tiếp tục thả những làn khói mờ ảo. Vĩnh Phong nãy giờ vẫn chết sựng vì hành động của cô, chẳng phải cô rất ghét hút thuốc sao, nếu cô
ngửi thấy mùi khói thuốc thì thường ho sặc sụa, cho nên cậu đã từ bỏ hút thuốc. Rồi lại nghe lời kể của cô, trái tim cậu như ai đó lấy dao đâm
ra ngàn mảnh. Cô lại dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn sau khi rít một
hơi dài nhã ra luồng khói mờ đặc. Vĩnh Phong từng thích hút thuốc, nhưng giờ đây cậu lại ghét khói thuốc vô cùng.
- Đáng tiếc, vào ngay phút đó mọi người lại xông vào. Cho nên tôi đóng vai một kẻ bị hại đáng thương chỉ tội hắn ta có ý đồ cưỡng hiếp. Vậy là hắn ta phải lãnh án 5 năm tù. …Lúc gặp lại hắn ta, anh có biết vì sao
tôi sợ hắn ta không ? Là bởi vì tôi sợ hắn ta vạch trần tôi ra trước mặt anh, cho nên tôi phải tỏ ra đáng thương trong mắt anh, để anh tin tôi,
để anh thay tôi trừng trị hắn, để hắn ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời
tôi, không bao giờ đến phiền tôi nữa. Quả đúng như tôi nghĩ, anh đã bị
tôi lừa một cách đáng thương.
Cô ngừng lại nhìn ánh mắt oai án của Vĩnh Phong dành cho mình. Nhếch môi cười một cái rồi kể tiếp :
- Nhưng từ khi thoát ly hắn ta thì tôi lại không có tiền. Tôi cần tiền, rất cần tiền, tôi không thích phải sống trong nghèo khổ. Vậy là tôi lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà bắt đầu đi lừa tình các đại gia và
các chàng công tử ham chơi hám gái. Tôi bắt đầu bán rẻ thân xác mình đễ
kiếm tiền, tôi cho họ sự sảng khoái, còn họ đem lại cho tôi tiền. Một
cuộc trao đổi công bằng, tôi rất thích cuộc đổi trác này, không ai nợ
ai, rất sòng phẳng. Nói thật cho anh biết, ngay đến bé Đường là con ai
tôi cũng không biết nữa. Một ngày tôi tiếp đến mấy tên đàn ông, anh nghĩ xem tôi có thể biết cha nó là ai không !
- Đứa bé đối với tôi đúng là một gánh nặng, đương nhiên tôi không ngu
ngốc mà để đứa bé ra đời. Cho nên tôi quyết định đi phá. Đáng tiếc mẹ
tôi đã phát hiện ra chuyện tôi mang thai, đương nhiên tôi đổi thừa là do mình bị cưỡng hiếp. Tôi không muốn bà biết, bởi vì bà là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Bà ấy quyết định giữ đứa bé lại, bởi vì tôi
mang thai lúc còn quá nhỏ, nếu tôi phá thai, lỡ xảy ra chuyện gì thì sau này khó lấy chồng sinh con. Cho nên tôi nghe lời bà, giữ đứa bé lại.
Nhưng vấn đề lại là chuyện tôi vẫn còn đi học. Cho nên nhân lúc bụng tôi còn chưa lớn, tôi đến trường thường xuyên giả đò bị bệnh. Sau đó, tôi
ít đến trường hơn với lí do nhập viện, mọi người thầy cô tất nhiên là
thương xót cho tôi rồi, chẳng ai phàn nàn một lời nào về việc tôi nghỉ
học cả. Tôi vốn là một học sinh gương mẫu mà cho nên dù nghỉ học nhiều
nhưng vẫn không bị đình chỉ học. Tới ngày thi tôi phải chịu khó mặc thật nhiều quần áo, che đi cái bụng bầu của mình bước đi một cách khó nhọc.
Nhưng như vậy thì sao chứ, cuối cùng tôi vẫn qua cửa chót lọt, dễ dàng
qua mặt tất cả mọi người. Buồn cười lắm đúng không ?
Lại một điếu thuốc nữa được rút ra nhưng lần này cô không hút, chỉ
cầm khư khư trên hai ngón tay mà thôi. Sau đó tiếp tục kể. Vĩnh Phong
càng nghe càng thêm đau xót, cậu không biết mình đang đau xót cho ai,
đau xót cho cậu hay đau xót cho cô.
- Cuối cùng bé Đường cũng ra đời. Thật may mắn là con bé giống tôi. Mẹ
tôi sau đó đem nó đi làm khai sanh, bà tự nhận bà chính là mẹ nó, từ đó
tôi và bé Đường sống dưới thân phận là hai chị em gái. Khi tôi nhìn thấy gương mặt nó, đáng yêu quá, giống tôi quá cho nên tôi quyết không để
cho nó phải sống khổ sở giống tôi. Cho nên tôi càng ra sức kiếm tiền
bằng thân xác mình để nuôi nấng bé Đường.
Cô kể xong quay đầu nhìn Vĩnh Phong hỏi :
- Anh có nghe câu : » Gái một con trông mòn con mắt chưa ». Nhìn vào
tôi, ai cũng nghĩ tôi là một thiếu nữ, chẳng ai biết tôi đã trở thành