
o với căn nhà củ của
Hiểu Đồng nhưng nó lại mang vẻ giống như căn nhà đó. Cho nên cậu muốn
dọn đến đây ở, dường như chỉ có ở đây cậu mới thấy thoải mái hơn.
Vĩnh Phong tự pha cho mình một tách cà phê, nhưng khi bỏ đường cậu
lại vô tình cho đến ba muỗi đường. Đã trở thành thói quen rồi. Thói quen này là khi cùng sống với Hiểu Đồng, cô thường bỏ đến ba muỗng vào tách
cà phê của mình. Cô rất sợ đắng, cho nên mỗi khi uống thuốc thường phải
dung kẹo dỗ ngọt mới chịu uống. Hiểu Đồng rất nghịch ngợm thường hay lén đổi tách cà phê của cô cho cậu, rồi âm thầm lén lút cười khi thấy cậu
đưa tách cà phê lên miệng uống, rồi phá ra cười khi thấy cậu nhăn mặt vì ly cà phê ngọt của cô. Nhưng sau đó, cô lại bị Vĩnh Phong cười trêu lại vì cô quên rằng mình đã đổi cà phê của cậu rồi nên khi cô vừa uống vào
thì lập tức mếu máo phun ra. Ly cà phê của cậu chỉ bỏ một muỗng đường
cho nên rất đắng. Mỗi khi như vậy cô lại phụng phịu mắt rưng rưng, miệng không ngừng phun ra vị đắng nơi đầu lưỡi.
Hiểu Đồng thường hay bày trò này, nên dù Vĩnh Phong biết rằng cô đã tráo ly cà phê của mình, cũng giả vờ đưa lên miệng uống, rồi giả vờ
nhăn mặt rồi nhìn cô cười thích thú. Chỉ có điều, ly cà phê của cậu cũng bỏ ba muỗng đường nên dù cô quên khuấy và uống nó thì vẫn không phun ra vì đắng nữa.
Nhớ đến đây, Vĩnh phong bỗng nhắm mắt lại, cảm giác chua xót , cảm
giác đau đớn lại dâng tràn trong tim. Dù đã dặn lòng phải căm hận cô.
Nhưng mà sau đó cậu mới phát hiện rằng, càng hận nhiều lại càng yêu
nhiều hơn. Càng muốn vứt bỏ thì càng nhớ nhiều hơn.
Nỗi nhớ này len lõi vào tim theo cậu vào mỗi giấc mơ. Mỗi đêm cậu
đều mơ thấy giấc mơ ngọt ngào bên cô nhưng khi tỉnh giấc, mới hay rằng
nước mắt đã rơi nhiều .
Bên cánh cửa kính rộng mở thong ra vườn, Vĩnh Phong đặt một giá vẽ, đã lâu rồi cậu không vẽ tranh. Cái sở thích vẽ tranh từ nhỏ của cậu đã
bị cậu từ bỏ khi trở về Việt Nam. Bây giờ khi cô đơn, cậu lại muốn vẽ
nữa.
Nhưng rõ ràng cậu muốn vẽ phong cảnh bên ngoài, vậy mà khi nhìn
lại, hiện ra trước mặt cậu lại là gương mặt của Hiểu Đồng. Đã lâu rồi
không vẽ, Vĩnh Phong cứ nghĩ rằng cậu không thể nào có thể vẽ giống như
thật được nhưng nào ngờ gươg mặt trong tranh vẽ lại giống cô đến như
thế. Vĩnh Phong mới hay rằng, gương mặt cô, nụ cười của cô đã khắc sâu
vào trong tim cậu, dù có nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể vẽ lại một cách
chính xác gương mặt cô.
Vĩnh Phong từ từ vẽ, nhưng càng vẽ càng nhiều, rõ ràng là muốn vẽ
cảnh nhưng không hiểu vì sao trong cảnh lại có người, mà người con gái
ấy luôn mĩm cười nhìn cậu. Vĩnh Phong đờ đẫn khi nhìn thấy gương mặt đó, cậu tức giận quăng bỏ cây bút qua một bên rồi đạp đổ cái giá đựng khung vẽ, xe nát hết những bức tranh mà cậu đã vẽ. Để rồi đau khỗ ngục xuống
sàn rơi nước mắt.
Buổi chiều vắng vẻ, gió lùa vào tóc cậu, vuốt nhẹ cuốn theo một tấm
hình vẽ gương mặt Hiểu Đồng trên một tờ giấy nhỏ bay vướng vào chân Vĩnh Phong. Cậu ngẫng đầu nhìn thấy tấm hình đó, nhặt nó lên mân mê một lúc, sau đó cậu nhét nó vào trong ví. Tự nhủ với lòng chỉ là để ghi nhớ nỗi
đau này, nhưng thật ra cậu biết mình đang tự lừa dối bản thân, cất tấm
hình vào ví vì đó là nơi người ta để ảnh người mình thương yêu nhất. Khi Hiểu Đồng bỏ ra đi, cô đã xóa hết tất cả, những hình ảnh của cô khỏi
mắt cậu, chỉ là cô không thể xóa hết hình ảnh của cô trong trái tim cậu. Cho nên Vĩnh Phong giờ đây đau thương đến gục ngã.
Ở đây một thời gian dài, cậu không thích có người phục vụ, cậu tự
giặt giũ tự nấu ăn. Những món ăn cậu nấu chẳng thể nào giống được mùi vị món ăn mà cô nấu. Vĩnh Phong càng cố nấu lại càng phát hiện ra hương vị món ăn do cô nấu mang hương vị hạnh phúc, ngọt ngào. Dù bây giờ cậu có
nấu ngon thế nào thì cũng không thể tìm được mùi vị đó. Cậu nhớ lại ước
muốn tự bản thân có thể nấu cho người mình yêu thương nhất . Cậu nhớ lại cái cảm giác tập tành nấu ăn rất vui vẻ hạnh phúc của mình và nụ cười
hạnh phúc của cô khi nhìn những món ăn cậu nấu mặc dù mùi vị và màu sắc
tệ không gì sánh được. Nếu là trước đây, Vĩnh phong cũng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày cậu lại lao vào bếp đeo tạp dề một cách
tự nguyện như thế.
Đến khi giặt giũ cậu lại nhớ đến vẻ mặt nhăn nhó của cô khi cậu cứ
nhét tất cả quần áo vào máy giặt mà không hề lựa chọn gì cả. Nhớ lại
những ngày nghĩ bị cô dựng dậy không cho cậu ngủ nướng, bắt cậu cùng cô
lên sân thượng giặt đồ thiệt là chỉ muốn khóc thôi. Chưa bao giờ cậu
phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì cả vậy mà cô còn vừa cười vừa buông một câu:”Không cần đẹp trai, chỉ cần cơ bắp”
Những lúc đó thật là vui vẻ, bé Đường cũng đòi giúp cho nên Vĩnh
Phong và bé Đường cùng nhau nhảy vào thao giậm giậm cứ như đang khiêu vũ làm Hiểu Đồng đứng bên ngoài cười ngất. Sau đó là một trân đại chiến
nước, chia làm hai phe. Vĩnh Phong và bé Đường một phe, Hiểu Đồng một
phe. Tất nhiên cuộc chiến này Hiểu Đồng là người thua cuộc nhưng sau đó
lại trở thành người thắng cuộc khi cô giận lẫy đòi bỏ đói hai anh em vì cô bị ướt nhiều nhất. Nhưng cuối cùng người bị bỏ đói chỉ có mình Vĩnh
Phong, Cậu ngồi nhì