Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214480

Bình chọn: 7.5.00/10/1448 lượt.

i rót
cho mình một ly rượu, cậu đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên
ngoài đồng thời nhấp môi ly rượu trên tay. Ánh mắt tràn ngập sự nhớ
nhung.

Cánh cửa phòng cậu bật mở ra, Anh Kỳ ló đầu vào. Cô nhìn cậu rồi nói:

- Anh sao vậy, tự nhiên chạy lên đây. Hay là món ăn không hợp khẩu vị.

- Không! Chỉ là anh chưa thấy đói thôi – Vĩnh Phong uống hết ngụm rượu trong ly rồi quay đầu đáp.

Nói xong cậu đi đến bên ghế ngồi xuống rót cho mình một ly rượu khác.

- Vĩnh Phong, anh đừng uống rượu nữa. Dạ dày của anh không chịu nổi nữa đâu – Anh Kỳ hét lên khi thấy Vĩnh Phong cứ rót hết ly rượu này đến ly
rượu khác – Em ghét những kẻ hút thuốc uống rượu lại thích đua xe, cả ba hạng người em ghét anh đều hội đủ. Nếu chúng ta không quen biết nhau từ trước thì em đã bỏ mặc anh rồi.

Những lời vừa nói ra lại khiến tim Vĩnh Phong đau nhói. Có người
từ trước cũng đã từng nói với cậu lời này. Vậy mà lời nói còn ghi mãi
trong tâm trí cậu nhưng người thì đã mãi xa rồi. Vĩnh Phong nhìn chăm
chú người con gái trước mặt mình, bất chợt đứng bật dậy ôm chầm lấy cô
siết chặt. Muốn làm dịu mát trái tim nhớ nhung khôn cùng này.

Cả người Anh Kỳ run lên trong cái ôm thật chặt đó, cô khẽ gọi tên
Vĩnh Phong. Nhưng ngay lặp tức môi cô đã bị cậu chiếm đoạt. Một nụ hôn
thật sâu nhưng lại không mang một chút cảm xúc nào.

Sau đó cả hai cùng ngã nhào lên chiếc giường trải ra trắng gần đó.
Anh Kỳ sau vài giây phút ngỡ ngàng thì gương mặt bắt đầu ửng đỏ. Cô đưa
tay vòng qua cổ Vĩnh Phong luồn những ngón tay qua tóc cậu, cuồng nhiệt
đáp lại nụ hôn thô bạn của cậu. Cả người cô quấn chặt lấy cậu, run nhẹ.

Vĩnh Phong bị rối loạn thần trí trong lúc mê màng đã nhằm lẫn
người đứng trước mặt mình là Hiểu Đồng nhưng sau khi nụ hôn được đáp
trả, cậu giật mình tỉnh trí. Cô gái này có nét giống Hiểu Đồng, lời cô
nói cũng rất giống lời Hiểu Đồng nhưng cô mãi không thể thay thế Hiểu
Đồng.

Vĩnh Phong mở mắt ra nhìn người con gái đang nằm dưới mình rồi khẽ chớp mắt thở dài đứng dậy, tránh xa cái giường kia ra.

Cậu xoay người rồi buông tiếng thở dài:

- Xin lỗi em.

Nhưng tiếp sau đó là một vòng tay ôm siết lấy eo cậu, lưng cậu bị mặt Anh Kỳ áp sát, cô nói trong thổ thức.

- Vĩnh Phong! Em yêu anh. Từ lâu lắm rồi, từ lần đầu tiên em gặp anh.
Nhưng anh mãi chỉ xem em là em gái, chỉ xem em là một cô nhóc, còn không bằng chị Vũ Quỳnh. Cho nên em đã quyết tâm trở thành cô gái hoàn mỹ
nhất rồi mới đến gặp anh. Xin anh hãy cho em một cơ hội để được bên anh. Có được không?

- Xin lỗi em, Anh Kỳ. Anh hiểu lòng em, chỉ là trong lòng anh sớm đã có hình bóng người con gái khác rồi – Vĩnh Phong gỡ tay Anh Kỳ ra quay
người lại nhìn cô nói.

Nhưng cô tiếp tục lao vào ôm chầm lấy cậu nói:

- Em biết. Mấy ngày qua ở bên cạnh anh, thấy anh có nhiều tâm sự là em
đã biết. Người có thể làm anh đau buồn như thế chỉ có thể là người con
gái mà anh rất yêu thương.

Nhưng cô ấy đã rời xa anh rồi, vậy thì anh hãy quên cô ấy đi.

- Anh có thể quên cô ấy sao ? – Vĩnh Phong bi thương hỏi.

- Có thể, tuyệt đối có thể. Em sẽ làm cho anh quên cô ấy. Chỉ cần anh
cho em một cơ hội, chỉ cần anh để em được ở bên cạnh anh. Em tin tưởng
mình có thể làm anh quên cô ấy – Anh Kỳ vừa nói vừa ôm chặt lấy Vĩnh
Phong hơn nữa.

Vĩnh Phong không trả lời, chỉ khẽ vuốt tóc cô thở dài.

Hiểu Đồng lại đứng trước gương tập cười, nụ cười của cô lúc nào cũng gượng ép, chẳng hề có chút tự nhiên nào cả, nhưng cô lại muốn tập cho
đến khi mình có thể cười một cách tự nhiên, để bản thân có thể bước tiếp trên con đường đầy nghiệt ngã kia. Cô cứ đứng tập mãi đến độ Trúc Diễm
sợ cô nghĩ quẩn mà tự vẫn, nếu không thì cũng bị phát điên mất.

Trúc Diễm liền gọi điện cho Đình Ân, bảo Đình Ân đưa bé Đường đến
gặp Hiểu Đồng, bởi vì cô biết chắc chắn Hiểu Đồng sẽ không bao giờ bỏ
rơi bé Đường một mình trên cõi đời này.

Hiểu Đồng vừa nhìn thấy bé Đường thì như là nhìn thấy tia sáng của
đời mình, cô ôm chầm lấy bé Đường thật chặt. Đứa em gái vừa tròn 5 tuổi
của cô thật đáng thương, chưa từng được hưởng hạnh phúc tròn vẹn bao
giờ, vậy mà lại mất mẹ. Nỗi mất mát quá lớn in hằn trên gương mặt bầu
bỉnh của bé Đường khiến Hiểu Đồng chua xót. Hiểu Đồng đưa tay vuốt nhẹ
làn da mịn màng của bé Đường vỗ về con bé, kể lại câu chuyện về thế giới Thiên đàng mà cô từng kể .

- Vậy bây giờ mẹ đang ở thiên đàng phải không chị - Bé Đường quay đầu hỏi Hiểu Đồng.

Cô gượng cười gật đầu.

- Mẹ có vui không chị, mẹ có thích thiên đàng không?

- Bé Đường có thích thiên đàng không? – Cô hỏi ngược lại.

- Thích, thích lắm, mai mốt em muốn đến thiên đàng chơi – Bé Đường vui vẻ reo lên.

- Vậy thì bé Đường phải ngoan, nếu không thì không được lên thiên đàng
đâu. Sẽ không được gặp mẹ đâu, mẹ ở trên thiên đàng rất vui.

- Mẹ có nhớ em không?

- Có, mẹ nhớ bé Đường rất nhiều – Hiểu Đồng quay mặt kìm nén nước mắt nói.

- Em cũng rất nhớ mẹ - Bé Đường xịu mặt xuống nói.

- Bé Đường ngoan đi, không được khóc đòi mẹ nữa thì mẹ mới về thăm bé Đường.

- Thật không chị - Bé Đường mở to mắt nhìn Hiểu Đồng mừng rỡ.

Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu . Nhìn bé Đư


XtGem Forum catalog